Chương 77: Chương 77
Cô nhíu mày: “Sườn núi kia tuy rộng nhưng mà rất nguy hiểm, lỡ như ngã chết thì sao"
Chị dâu họ Lý: “Không thể nào, không ngã chết được đâu, muốn dạy dỗ người khác, còn phải nhẹ nhàng hay sao?” Tốt nhất đẩy ngã cho dung nhan bị hủy luôn thì tốt, để nó lớn lên không thể xinh đẹp được.
Hai người còn chưa kịp bàn bạc xong thì Tiểu Bảo Châu đã cầm hộp cơm đi về rồi, hai người lập tức giả vờ đau bụng rồi đi vệ sinh để đi theo cô bé. Cô bé còn không biết bản thân đang bị hai bà bác kia theo dõi.
Cô bé bước đi nhẹ nhàng, đôi chân ngắn nhỏ nhưng cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Mỗi ngày cô bé chạy nhảy cũng không ít.
Buổi chiều cô bé còn muốn đi hái nấm.
Trên ngọn núi gần nhất thì không có ai hái nấm, mà nấm lại nhiều, nhưng đã hái nhiều ngày như vậy rồi chắc chắn là đã hết sạch. Cũng giống như khi tìm thức ăn hay hái thuốc, không ai thích leo cao như vậy. Mà ở bên dưới cũng có, đâu cần phải leo cao như thế làm gì.
Nguyên nhân chính là do Tiểu Bảo Châu tuổi nhỏ lại rất hiền lành nên không hề che giấu. Đúng vậy, bọn họ hiện tại vẫn có thể đi hái nấm, tuy rằng ở bên này đỉnh núi không có, nhưng mà ở bên kia đỉnh núi sẽ không có người hái, tuy rằng có ít nhưng vẫn có thể đến hái. Tiểu Bảo Châu nhanh chóng đến đó.
Cô bé đang rất vội.
Chị dâu họ Lý lẩm bẩm: “Con bé này trông gầy gò mà sao đi nhanh như thế"
Hai người lớn đuổi theo một đứa trẻ, nhưng bọn họ lại đang thở hổn hển. Tiểu Bảo Châu cảm giác được tiếng bước chân, cô bé dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, chị dâu họ Vương lập tức dừng lại, nở một nụ cười ngượng ngùng, còn chị dâu họ Lý đã nhanh chóng lẻn vào bên trong vách đá, định vòng qua đến sau lưng Tiểu Bảo Châu đẩy cô bé.
Bảo Châu tò mò hỏi: “Bác Vương, bác làm sao vậy ạ?"
Chị dâu họ Vương cười gượng, nói: “Bác bác......” Cô ta cố hết sức tìm lý do: “Đang lúc nghỉ trưa, bác lên núi nhặt ít nhánh cây"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Châu khẽ đanh lại, ậm ừ một tiếng.
Chị dâu họ Vương nhìn thấy chị dâu họ Lý đã vòng đến phía sau Tiểu Bảo Châu, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi.
Bảo Châu đang định chạy đi, cô vội vàng kêu lên: “Chờ một chút, cái kia, cái kia...."
Mà lúc này chị dâu họ Lý rón ra rón rén, đừng xem bọn họ là người xấu, thật sự là những chuyện hại người như vậy trước giờ họ chưa từng làm. Chính vì vậy mà cô ta lo lắng khẩn trương, thử vươn tay, đang muốn chạm vào đầu cô bé.
Tiểu Bảo Châu đột nhiên kêu lên: “Này!"
Cô bé đột nhiên chạy đến bên cạnh, chị dâu họ Lý thu lại trụ lực, cả người chúi về phía trước, sườn núi vốn dĩ không chắc chắn, cô ta lập tức đụng trúng đồng bọn là chị dâu họ Vương, hai người theo quán tính liền ngã về phía trước rồi lăn vài vòng, hét lên tiếng kêu thảm thiết: A! !!"
Bảo Châu kinh hãi quay đầu lại, cô bé lộc cộc chạy tới, nhìn hai người nằm chồng lên nhau, mặt cắm xuống đất.
Cô bé mếu máo, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau kinh khủng.
Tiểu Bảo Châu ngoan ngoãn nhỏ nhẹ hỏi: “Hai bác có sao không?"
Chị dâu họ Lý bực tức: “Sao vừa rồi cháu lại chạy lung tung như vậy?"
Bảo Châu: “? ??"
Cô bé thật sự không hiểu, mình chạy thì liên quan gì đến bác ấy đâu chứ?
Tiểu Bảo Châu: “Bác ơi, bác chui ra từ đâu vậy?"
Vừa rồi, cô bé không hề nhìn thấy đối phương mà.
Chị dâu họ Lý:
Không đợi cô ta trả lời, Bảo Châu nói: “Cháu nhìn thấy một con nhím nhỏ"
Nói xong, cô bé nhanh chóng xoay người chạy đi: “Đâu rồi? Sao lại không thấy nữa?"
Vừa rồi cô bé đột nhiên chạy đến một bụi cây, chính là vì nhìn thấy một con nhím nhỏ, nhưng mà, chậm một chút thôi con nhím nhỏ đã biến mất.
Tiểu Bảo Châu tìm ở xung quanh: “Nhím con đâu rồi?"
Chị dâu họ Lý: “Hả, cái gì...... À, Bảo, Bảo Châu, có lẽ cháu đã nhìn nhầm rồi."
Ánh mắt cô ta sáng ngời, nói: “Cháu mau về nhà đi."
Bảo Châu: “? ??"
Người lớn bây giờ sao lại kỳ quái như vậy.
Cô bé nghiêng đầu, nói: “Cháu đỡ hai bác xuống núi......
Tuy rằng thời gian đã muộn, nhưng cô bé là một đứa trẻ ngoan.
“Không cần!” Chị dâu họ Lý hét lên một tiếng, chị dâu họ Vương ở bên kia cũng bị làm cho hoảng sợ. Cô ta là người lớn, cho nên không dễ gạt giống Tiểu Bảo Châu, theo ánh mắt của chị dâu họ Lý, lập tức nhìn thấy một con nhím nhỏ.
Nhím con ở rất gần bọn họ, lặng lẽ ẩn nấp ở đó.
Chỉ cần Tiểu Bảo Châu đi về phía trước là có thể thấy được!
Bọn họ tuyệt đối không cho phép!
Chị dâu họ Vương lập tức phối hợp cùng chị dâu họ Lý: “Cháu lên núi đi, chúng ta tự đi được, nhanh về nhà mà chăm sóc cho em trai đi"
Tiểu Bảo Châu phồng má, nói: “Em trai không cần cháu chăm sóc, em ấy rất ngoan.
“Thôi thôi, cháu mau đi nhanh đi Tiểu Bảo Châu nghi hoặc đứng ở đó, không hề động đậy, hỏi: “Thật sự không cần cháu trợ giúp sao?"
“Không cần không cần, một đứa bé như cháu có thể giúp cái gì?"
Bảo Châu: “Ồ"
Chị dâu họ Lý đột nhiên nói: “Ủa, kia không phải là Bảo Sơn sao?"
1112 chữ