Chương 78: Chương 78
Bảo Châu lập tức quay đầu lại, lợi dụng thời cơ này, chị dâu họ Lý nhanh như chớp bò dậy, bay nhanh tới bắt lấy nhím con, bất chấp tay đau vẫn chạy vụt trong chớp mắt.
Chị dâu họ Vương: “A, cái đồ tiện nhân! Định độc chiếm một mình hả!"
Cô ta nói xong cũng vội vàng đuổi theo.
Bảo Châu nhìn ngó xung quanh, nghi hoặc nói: “Anh Bảo Sơn không ở đây......"
Vừa quay đầu lại, thấy hai người một người chạy, một người đuổi, vô cùng gấp rút.
Bảo Châu khẽ cau mày, nói: “Hình như họ vừa làm chuyện xấu"
Vừa nghĩ như vậy, liền thấy chị dâu Lý hơi lảo đảo, lộ ra một con nhím nhỏ ở trong lòng ngực.
Tiểu Bảo Châu: “...... Là nhím con!"
Cô bé hừ mạnh một tiếng, nói: “Họ đã bắt nhím con rồi"
Tiểu Bảo Châu không bỏ đi mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai người kia rượt đuổi nhau, thỉnh thoảng còn lôi kéo nhau một chút. Giống như đang tranh giành quyền sở hữu chú nhím nhỏ. Cô bé vểnh môi, thấy hai người đã chạy xa, cô bé không về nhà mà đi lại hướng vừa rồi nhìn thấy chú nhím nhỏ, hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, đảm bảo xung quanh đã không còn người. Cô bé đột nhiên tiến lên phía trước bằng một chân.
Lại ngó trái ngó phải, cuối cùng, cô bé nhanh chóng ngồi xổm xuống, rồi nhặt món đồ dưới chân lên.
Cô bé nắm chặt món đồ trong lòng bàn tay, nhanh chân chạy về nhà.
Mặc dù đúng là Tiểu Bảo Châu nhìn thấy một con nhím nhỏ, nhưng cô bé không có ý định bắt nó.
Cô bé không phải một đứa trẻ ngốc, Tiểu Bảo Châu nắm chặt món đồ trong tay, lộc cộc chạy về nhà, đợi đến khi về tới, cô bé dựa vào hàng rào tre thở hổn hển.
Vừa lúc đó Bảo Sơn cũng trở về, chạy nhanh tới đỡ lấy cô bé: “Em làm sao vậy?"
Bảo Châu kéo Bảo Sơn vào cửa, mở lòng bàn tay ra, nói: “Anh hai, anh xem nè.
Bảo Sơn: “Đây là...... Đây là tiền cổ ư? ?? !! !"
Tiểu Bảo Châu đắc ý cười, gật đầu nói: “Đúng vậy"
Tiểu Bảo Sơn phấn khởi nói: “Em gái, em thật là lợi hại đó nha!"
Bảo Châu kiêu ngạo: “Mắt em hơi bị tinh đó. Lúc ấy còn có...... nhưng em một chút cũng không biểu hiện ra ngoài...... Bọn họ đã bắt mất con nhím....."
Tiểu Bảo Châu ríu rít kể lại chuyện ban nãy, Bảo Sơn khẽ nhíu mày, nói: “Lẽ nào bọn họ muốn đẩy em?"
Bảo Châu: “Hả? ??"
Bảo Sơn: “Em nghĩ xem, nếu không tại sao bác Lý lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao liền bị ngã?"
Tiểu Bảo Châu không hề cảm nhận được sự ác ý này, nhưng Bảo Sơn quá là nhạy cảm.
Tất nhiên, câu bé không phải là người lớn, mà chỉ là một đứa trẻ con trong thôn. Cậu bé nói: “Để anh nói cho em nghe!” Tiểu Bảo Châu nhanh nhảu ngồi xuống, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đầu gối, nghiêm túc lắng nghe.
Tuy rằng mọi người trong thôn đều nói cô bé thông minh, nhưng Tiểu Bảo Châu cũng có rất nhiều thứ không hiểu. Cô bé cũng rất khiêm tốn.
Bảo Sơn nhìn em gái, sờ đầu cô bé trông cứ như một người lớn, nói: “Tới đây, anh nói cho nghe.
Cậu bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Để anh vẽ, em xem, đường lên núi của chúng ta là như thế này......"
Tiểu Bảo Châu: “Không hiểu sao đột nhiên bác ấy lại xuất hiện, còn ở trên sườn núi sau lưng em nữa"
Cô bé tức giận: “Thật là xấu xa, người lớn sao có thể làm như vậy chứ Tiểu Bảo Sơn hít sâu một hơi, nói: “Người lớn trẻ nhỏ đều có người tốt người xấu, chờ mẹ trở về, chúng ta nói cho mẹ biết.
Bảo Châu khịt mũi: “Đúng vậy, nói cho mẹ biết.
Tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng mà cũng không sao.
Thật ra trong lòng cô bé vẫn rất vui vẻ, bởi vì hôm nay cô bé gặp được chuyện tốt.
Chuyện xấu như thế nào đi nữa cũng không thể vùi lấp chuyện tốt.
Cô bé thổi nhẹ khối bạc ở trên tay, nói: “Nghe này, có tiếng vang"
Bảo Sơn: “Để anh thử xem"
Hai đứa bé thay nhau cầm lấy để nhìn, bật cười ha ha.
Bảo Châu nhẹ nhàng nói: “Anh hai, em biết cái này đáng giá lắm.
Bảo Sơn: “Em biết sao?"
Bảo Châu gật đầu: “Dạ.
Cô bé chống cằm, nhớ lại: “Khi còn nhỏ là em đã biết rồi.
Bảo Sơn: “Bây giờ em cũng chỉ là một đứa trẻ.
Bảo Châu phản bác: “Lúc còn nhỏ, chính là lúc năm tuổi, à không, bốn tuổi...... Lúc ăn tết ở nhà bà ngoại.
Họ nói nhiều lắm.."
Tiểu Bảo Châu hắng giọng, cố làm ra cái giọng điệu chát chúa của bà ngoại: “Nhà Trần Quý đã độc chiếm nó, sao tôi lại không hề hay biết? Nếu đã là nhặt được tiền cổ ở trong thôn, sao nhà họ có thể đem đi đổi rồi độc chiếm số tiền này. Bất công, thật sự là quá bất công” Nói xong cô bé lại dùng giọng điệu thanh thanh, nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ tới nữa, người ta không thừa nhận, chúng ta cũng không có cách nào. Mẹ nói xem sao chúng ta sao lại không có được cái may mắn này. Hai mươi đồng tiền, đem đi mua thịt..... Trời..... Có thể ăn rất lâu đó!” Bảo Châu giả giọng xong, nói: “Lúc này em đang nói chuyện với cậu, nhưng mà em đều nghe được.
Cô bé lắc nhẹ đồng tiền cổ ở trong tay, nói: “Thứ này đáng giá hai mươi đồng tiền lận đấy"
Gương mặt hai đứa trẻ tràn đầy niềm vui. Bảo Châu: “Giấu đi.
Bảo Sơn gật đầu: “Đúng vậy!"
Cậu bé hỏi: “Giấu chỗ nào?"
Hai đứa nhỏ loay hoay, cảm thấy món đồ quý giá như vậy đặt ở chỗ nào cũng đều không yên tâm. Trong nhà chỉ có một đứa trẻ là Bảo Nhạc, giấu được ở nơi nào bây giờ?
“Khó quá đi!"
Hai đứa nhỏ mặt mày nhăn nhó.
Bảo Châu đột nhiên nghĩ ra, nói: “Em biết rồi!"
Bảo Sơn vội hỏi: “Em có ý gì hay?"
1077 chữ