Chương 84: Chương 84
Khương Việt nhanh chóng lấy đồng tiền cổ ra và nói: “Chúng ta vốn dĩ chính là trao đổi, không có ai chịu thiệt, kết quả các em còn tặng chị đồ vật quý giá như vậy.
Cô nghĩ đến một vài cảnh tượng, cầm đồng tiền xu lên ngắm nhìn một chút, nói: “Chị đem cái này bán đi, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền"
Khương Lãng: “Để em kiểm tra thử” Cậu mở di động ra, thở dài mà nói: “Sao một chút tín hiệu internet cũng không có.” Khương Việt: “Em còn trông chờ vào tín hiệu internet? Chị nói cho em biết, lần trước chị phát hiện, tín hiệu điện thoại ở đây đều không được tốt lắm. Khi có khi không, căn bản là không dùng được, trở về rồi tra đi"
Cô xoa xoa khuôn mặt Tiểu Bảo Châu, nói: “Em có muốn đến nhà chị chơi không?"
“Có!"
“Không được!"
Tiểu Bảo Châu trả lời có, còn Tiểu Bảo Sơn trả lời không.
Đó là lần đầu tiên hai đứa trẻ không có cùng ý kiến, thậm chí còn trái ngược nhau.
Tiểu Bảo Sơn trừng mắt.
Tiểu Bảo Châu vội vàng giữ chặt anh trai, ngẩng đầu nói với Khương Việt: “Chị Khương, chị chờ em."
Cô bé kéo Tiểu Bảo Sơn chạy đi, hai đứa nhỏ thịch thịch thịch chạy đi rất xa.
Trần Khả Ngôn: “Trẻ con bây giờ sao lại ý tứ như vậy?
Khương Lãng: “Thông minh hơn Khương Việt vỗ tay: “Nói rất đúng, sao lại không nghĩ đến, bạn nhỏ không mời chúng ta, chúng ta có thể mời họ tới nhà chúng ta chơi!"
Cô nói: “Vừa lúc có thể cho hai đứa bé thêm ít đồ dùng Khương Lãng: “Các người nói xem, cô bé có thể thuyết phục anh trai không?"
Mọi người đều nhìn cậu.
Khương Lãng nói: “Tôi cảm thấy không thể, cậu bé là người đề phòng cẩn trọng hơn.
Khương Việt phản đối: “Chị không cảm thấy như vậy, chị cảm thấy Tiểu Bảo Sơn sẽ đồng ý. Em xem Bảo Sơn vẫn luôn nghe theo những gì Bảo Châu nói.
Hai chị em này lại bất đồng ý kiến.
Trần Khả Ngôn và Hứa Đình đều đã quen với tính cách của hai chị em này, yên lặng không tham gia cuộc chiến.
Lúc này, Tiểu Bảo Châu kéo anh trai, làm nũng nói: “Anh trai, đi đi mà, chúng ta đi đi, có được không?"
Bảo Sơn nghiêm túc: “Nếu họ là người xấu thì phải làm sao!"
Bảo Châu: “Không có đâu, chúng ta tiếp xúc với họ rất nhiều lần rồi mà, họ quả thực là các anh chị tốt mà"
Bảo Sơn càng nghiêm túc hơn: “Người xấu sẽ không viết chữ trên mặt, có lẽ là họ gạt chúng ta” Tiểu Bảo Châu chu miệng nói: “Nhưng mà, em muốn đi xem......"
Ánh mắt cô bé mơ màng, nói: “Em muốn xem một chút, có thật là năm 2020 không"
Cô bé bẻ bẻ ngón tay, muốn tính rõ ràng, năm 2020 là bao lâu về sau, nhưng tính không rõ ràng lắm.
Quả nhiên, không có kiến thức thì hoàn toàn vô dụng.
Tiểu Bảo Sơn: “Không có năm 2020 đâu! Bọn họ chính là gạt chúng ta, chính là đem chúng ta đi, sau đó mang đi bán"
Tiểu Bảo Châu: "
Cô bé cho rằng anh trai nói đúng.
Cô bé chỉ chỉ vào chóp mũi của mình, nói: “Anh xem em nhỏ như vậy, anh xem anh, cũng nhỏ như vậy, chúng ta không lớn một chút nào! Nếu họ muốn đem chúng ta lừa bán đi, thì ai sẽ mua? Chúng ta nhỏ như vậy, muốn lớn lên còn phải rất lâu, còn phải ăn bao nhiêu lương thực?"
Tiểu Bảo Sơn: “..."
Em gái nói rất có lý, nhưng cậu bé không định thừa nhận điều đó.
Thật ra thì bây giờ bọn nhỏ đâu có gì phải lo bị bán, bởi vì không biết bán cho ai.
Mấy năm trước, hai đứa nhỏ cũng nghe trong thôn nói nhiều về chuyện những kẻ lừa đảo.
Nhưng mà mấy năm nay, dường như không còn nghe thấy nữa.
“Chỉ là...” Tiểu Bảo Sơn cố vắt óc suy nghĩ, nói: “Chỉ là đi tới đi lui rất lâu, bọn họ xuống núi đều phải mất bốn năm tiếng đồng hồ, chúng ta không kịp trở về, mẹ lo lắng thì phải làm sao?"
Lời này thì đúng rồi.
Tiểu Bảo Châu lập tức cúi đầu.
“Chúng ta về nhà thương lượng một chút, không thể nóng vội.
Cậu bé duỗi tay xoa đầu em gái, nói: “Bảo Châu không nên gấp gáp, chị ấy cũng sẽ không bay mất đâu. Nếu bọn họ thật sự có sự khác biệt với chúng ta, chúng ta có thể phát hiện thêm nhiều manh mối"
Tiểu Bảo Châu cười nhẹ.
Tiểu Bảo Sơn xoa mặt em gái, nói: “Chúng ta ở đây quan sát mấy ngày, được không?"
Bảo Châu: “Được rồi, nghe theo anh"
Hai đứa trẻ tay cầm tay trở về, chị em nhà họ Khương đồng thanh hỏi: “Các em đi không?"
Hai đứa trẻ lắc đầu.
Khương Lãng búng tay một cái, cười hắc hắc mà nói: “Tôi đoán đúng rồi"
Khương Việt: “Haizz! Sao các em không tới? Chị mới vừa cược thua rồi.
Tiểu Bảo Châu nhẹ giọng nói: “Tại vì giờ mà đi thì lâu lắm, buổi tối bọn em không kịp trở về. Hơn nữa bọn em chưa xin phép người lớn, mẹ em mà biết sẽ đánh đó.
Khương Việt bị cô bé chọc cười, cô nói: “Chị không tin mẹ em dữ như vậy"
Tiểu Bảo Châu trợn to hai mắt, nói: “Mẹ em là hung dữ nhất, nhưng mà mẹ rất lợi hại, ai bắt nạt chúng em, mẹ đều phải xử lý mạnh tay!"
Tiểu Bảo Sơn gật đầu: “Mẹ sẽ đánh nhau với người đó."
Bốn con người trẻ tuổi: “......"
Nếu không phải là bọn trẻ nói về mẹ của chúng thì họ đều sẽ cảm thấy chúng nói khoác.
Nhưng mà xem vẻ mặt kiêu ngạo của hai đứa nhỏ thì rõ ràng là vô cùng tự mãn!
Khương Việt không nhịn được nữa, cười ầm lên.
Tiểu Bảo Châu hai mắt tròn xoe.
Lúc này, Khương Việt mới thật sự cảm thán: “Mắt em cứ như một đôi mắt mèo vậy.
1124 chữ