Chương 86: Chương 86
Bất ngờ có việc quan trọng thế này, Khương Việt cũng không thể chậm trễ được.
Cô sốt ruột nói: “Tiểu Bảo Châu, chúng ta đưa các em về nhà, nhiều đồ như vậy các em cũng không mang về hết được, đưa các em về xong, chị còn có việc.
Bảo Châu hoàn toàn không hiểu chuyện này.
Thường ngày những chuyện trong nhà cô bé đều hiểu, nhưng bây giờ cô bé không hiểu cái gì cả.
Tuy vậy, cô bé vẫn nhanh chóng lắc đầu: “Chị ơi, không cần đâu, đợi lúc nữa trời chạng vạng tối mẹ em sẽ đến lấy"
Cô bé hiểu chuyện vẫy vẫy tay, nói: “Anh chị có việc thì đi nhanh đi?
Bên kia, Tiểu Bảo Sơn gật đầu: “Chị, chúng em có thể tự làm được?
Đây là lần đầu tiên Khương Việt gặp được công việc lớn như vậy, tuy rằng trong lòng vô cùng hoài nghi chuyện này là giả, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không có quá nhiều khả năng. Cả người có chút ngơ ngác, cô nhìn hai đứa nhỏ, gật đầu: “Được rồi, chị còn có việc, chị đi trước đây. Sáu ngày sau, chúng ta lại gặp nhau, được không?"
Bảo Sơn vội vàng nói: “Chị ơi, chúng em không có nấm"
Khương Việt bật cười: “Không có nấm thì không thể gặp nhau sao? Chị còn muốn đưa các em về nhà chơi"
Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đều nở nụ cười trong sáng.
Tiểu Bảo Châu như nghĩ ra cái gì đó, vội nói: “Chị ơi, ở đây còn có một bọc nấm tương nhỏ, là dì cả của em làm, mẹ nói đem cho chị Khương Việt: “Được!"
Lúc này Hứa Đình cũng nhanh chóng nói: “Chị còn chuẩn bị cho các em đậu nành, để các em làm giá đỗ! Nhưng hôm nay không kịp rồi, chờ lần sau gặp mặt được không?"
Hai đứa nhỏ nhẹ giọng nói: “Được ạ."
Khương Việt: “Được rồi, chúng ta đi thôi"
Cô thật sự rất sốt ruột, điều này cũng khó trách, đây là lần đầu tiên cô gặp được một việc lớn như thế này.
Bốn người mau chóng xuống núi, Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đứng ở vách đá nhìn bọn họ vội vàng bước đi như bay.
Tiểu Bảo Sơn tuy còn nhỏ nhưng rất chín chắn, cậu bé nói: “Em xem, chị Khương đã lớn như vậy rồi, anh Khương còn lo lắng chị ấy bị người khác lừa. Chúng ta vẫn còn là trẻ con, càng phải cẩn thận hơn"
Tiểu Bảo Châu không phục.
Cô bé nói: “Chúng ta và chị Khương không giống nhau, người ta có mua chúng ta về nhà thì còn phải nuôi dưỡng, phải cho ăn thật nhiều lương thực mới có thể lớn lên. Rất là mệt! Còn chị Khương đã là một cô gái trưởng thành rồi, bắt về nhà là có thể làm vợ. Cô gái trưởng thành mới nguy hiểm.
Tiểu Bảo Sơn: “..."
Cậu bé nói: “Anh phải về nhà nói với mẹ!"
Bảo Châu lập tức lúng túng, cô bé ôm lấy cánh tay Tiểu Bảo Sơn, lắc lắc làm nũng: “Anh trai, em không nói nữa. Anh nói cái gì thì chính là cái đó.
Vừa nói xong, cô bé lại thủ thỉ phàn nàn: “Chỉ biết cáo trạng thôi."
Tiểu Bảo Sơn: “Thì sao!"
Bảo Châu: “Không, không sao."
Cô bé lại làm nũng: “Anh trai, anh trai...... Em rất ngoan mà!"
Bảo Sơn bật cười, nói: “Chúng ta cùng nhau đọc sách được không?"
Tiểu Bảo Châu vội gật đầu, cô bé mở sách ra, nhỏ giọng: “Em biết chữ"
Cô bé cũng không phải không hề biết một chữ nào.
Cô bé đã từng đến ban xoá nạn mù chữ nhìn trộm và nghe lén.
Tiểu Bảo Sơn: “Chữ này đọc là gì?"
Bảo Châu vẻ mặt suy sụp, nói: “Tuy là em biết, nhưng mà không quen thuộc mấy chữ này Bảo Sơn: “Anh biết, cái này vừa rồi có học qua.
Bảo Châu chợt nhớ ra: “Đúng rồi ha.
Cô bé vuốt ve cái thùng giấy, đột nhiên nói: “Anh, anh xem bọn họ nói cái gì mà video, cái gì mà tuyển chọn, còn có cái gì mà nổi tiếng, đều là cái gì vậy?"
Ngay sau đó, cô bé lại chạy nhanh lên phía trước, khua tay múa chân: “Còn có cái vật nhỏ kia ở trên tay chị ấy, đó là cái gì chứ? Chị ấy làm thế nào mà nói chuyện được với cái đó?"
Đôi mắt cô bé ánh lên đầy vẻ tò mò và bí ẩn, nói: “Em có nghe được, bên trong đó có giọng nói của một người đàn ông. Đúng là kỳ quái, cái vật quái lạ đó nhỏ như thế mà lại phát ra âm thanh Tiểu Bảo Châu nghĩ đến điều đó, liền cảm thấy đúng là chuyện thần kỳ khó tin.
Cô bé hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô cùng bối rối.
Tiểu Bảo Sơn cũng không hiểu, bọn trẻ hôm nay đúng là đã chịu đả kích lớn, cái gì cũng đều không hiểu.
Không thể không nói rằng từ khi quen biết chị em nhà họ Khương, hai anh em Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Châu gặp phải rất nhiều chuyện hoang mang khó hiểu.
Bạn không hiểu tôi, tôi cũng không hiểu bạn.
Hai đứa bé ngồi trên tảng đá, trầm ngâm suy nghĩ.
Không biết là tự hỏi cái gì?
Trẻ nhỏ tự hỏi đúng là chuyện trọng đại.
Đó chính là tương lai.
Bọn họ vẫn quan tâm đến những đứa trẻ nhất.
Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày, Tiểu Bảo Châu đột nhiên nói: “Anh ơi, nếu ở đó đúng thật là tương lai, anh nghĩ như thế nào?"
Ánh mắt Bảo Sơn có chút đáng sợ, nói: “Tương lai sao?"
Cậu bé dường như đã suy nghĩ rất lâu trước khi chờ em gái hỏi.
Bảo Sơn nói: “Nếu là tương lai, anh muốn bí mật xuống núi xem thử. Anh muốn biết tương lai có hình dạng thế nào.
Tiểu Bảo Châu vội vàng gật đầu: “Em cũng muốn biết. Cô bé cười thẹn thùng, nói: “Em muốn biết, rất muốn biết.
1100 chữ