Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 87: Chương 87

Chương 87: Chương 87


Chính vì cô bé rất muốn biết, nên vừa rồi mới suýt chút nữa đã cùng chị Khương xuống núi.
Bảo Sơn nhìn đôi mắt sáng ngời của cô em gái Bảo Châu, nói: “Em đừng hấp tấp, bàn bạc kỹ hơn đã rồi lại tính tiếp"
Bảo Châu bĩu môi ra vẻ hờn dỗi.
Tiểu Bảo Sơn véo nhẹ mặt cô bé.
Tiểu Bảo Châu: “Ai cũng véo mặt em"
Bảo Sơn phủi phủi quần áo, nói: “Bởi vì em rất đáng yêu.
Câu này đúng là rất có lý.
Cậu bé nói: “Chúng ta về nhà thôi.
Tiểu Bảo Châu: “Hả?” Bảo Sơn: “Chúng ta đem mấy món đồ này giấu trong bụi cỏ, sau đó từng chút từng chút chuyển về nhà"
Mặc dù mẹ có thể lấy một lần là xong, nhưng mà bạn nhỏ này vẫn nóng lòng muốn chuyển những món đồ tốt kia về nhà.
Tiểu Bảo Châu gật đầu mạnh mẽ: “Quần áo, chuyển quần áo về trước đã.
Hai đứa nhỏ đem lương thực và sách giấu ở bụi cây, đầu tiên là mang bao quần áo về nhà.
Tiểu Bảo Châu nói: “Anh trai, cái túi này thoạt nhìn hình như rất giống với cái lần trước.
Bảo Sơn ừ một tiếng, gật đầu nói: “Còn không phải sao.
Hai đứa nhỏ mang bao tải về nhà, suốt dọc đường đi cứ né né tránh tránh, cuối cùng cũng an toàn thuận lợi về đến nhà, hai đứa liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Bảo Nhạc ở nhà chơi một mình, vừa nghe anh chị trở về, liền vui mừng kêu lên, càng lớn lên một chút, cậu bé càng không thích bị nhốt ở trong cũi, Tiểu Bảo Nhạc tuy rằng là một đứa bé ngoan, nhưng cậu bé cũng biết, chỉ cần anh chị trở về thì cậu bé sẽ được thả ra. Bảo Châu chui đầu vào trong phòng, nói: “Bảo Nhạc ngoan nhé, anh chị còn phải đi một lát"
Tiểu Bảo Châu tìm trong cái túi một chút, ngoài hai bộ quần áo, còn có một cái túi đậu phộng nhỏ, tuy rằng không thích anh Khương Lãng một chút, nhưng bọn họ thích nhất “đậu phộng chiên”. Tiểu Bảo Châu đem đậu phộng đưa cho Tiểu Bảo Nhạc, nói: “Em ăn trước một chút này lót dạ nhé, anh chị còn có chuyện Thấy Bảo Châu đưa, Bảo Sơn không chờ Tiểu Bảo Nhạc cầm lấy liền bước tới, mở túi ra, rót thêm một chén nước.
“Nước còn nóng, em phải đợi một lát mới được uống, biết chưa?"
Tiểu Bảo Nhạc nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ là mình đã hiểu.
Nhà họ không có bình nước nóng xa xỉ như vậy, nhưng từ khi chị Khương đưa cho ly nước giữ ấm, nhà họ liền dùng ngay. Hai cái ly nước này, đều dùng để giữ nước ấm, thật sự rất tiện dụng, buổi sáng uống một chén nước ấm, thật là thoải mái.
Bởi vì biết giữa trưa hôm nay bọn trẻ đến gặp chị Khương, cho nên hôm nay Thích Ngọc Tú đã tự mang cơm. Thật sự nếu so với người khác thì số lần Thích Ngọc Tú mang cơm vô cùng ít. Mỗi ngày cô đều có con đưa cơm đến.
Thích Ngọc Tú có thể ăn không ngon, nhưng ít nhất vẫn phải ăn cái gì đó nóng hổi.
Thật ra cũng không phải cô coi trọng bản thân mình, mà như thế mới khỏe mạnh. Từ khi sinh Tiểu Bảo Nhạc, cô liền trở thành khách quen ở trạm y tế, Thích Ngọc Tú nhận thức rõ, dù có phiền toái hơn một chút, hoặc có đắt hơn một tí, nhưng mà càng bớt việc thì càng tiết kiệm tiền. Nhà họ bây giờ chỉ còn mình cô là người lớn, cô tuyệt đối không thể có chuyện gì được.
Tuy nhiên hôm nay thực sự khác biệt.
Thích Ngọc Tú mang cơm, hai đứa con nhỏ không cần giữa trưa canh giờ nấu cơm.
Bọn trẻ chuẩn bị cho em trai ăn, cũng có thể tận tình mà không sốt ruột.
Tiểu Bảo Sơn suy nghĩ một chút, sau đó luôn miệng dặn dò em trai: “Em ăn trước đi, anh chị phải đi vội.” Tiểu Bảo Nhạc nuốt nước bọt, thận trọng gật đầu.
Hai đứa nhỏ ỷ vào việc trong núi không có người, từng chuyến, từng chuyến đem hết những đồ vật kia chuyển về nhà. Hai anh em đã dùng hết sức lực, mệt mỏi ngồi xuống đất, mở mồm thở hổn hển: “Mệt quá!"
Tiểu Bảo Nhạc lúc này đã được thả ra, thằng bé ngồi giữa anh trai và chị gái, một bàn tay đấm cho anh trai, một bàn tay đấm cho chị gái.
Tiểu Bảo Châu: “Em mệt mỏi quá, một chút cũng không động đậy nổi.
Tiểu Bảo Sơn: “Nếu mệt thì nghỉ ngơi nhiều một chút, Bảo Nhạc ngoan, đã ăn cái gì chưa?"
Bảo Nhạc nhanh chóng gật đầu: “Có, em ăn rồi.
Tiểu Bảo Nhạc vui vẻ nói tiếp: “Ăn ngon, ăn rất ngon.
Thằng bé lật cái yếm nhỏ và nói: “Cho anh chị"
Thằng bé không có ăn hết, nó móc túi đậu phộng chiên ra, đặt xuống đất, kiêu ngạo nói: “Em ngoan lắm đúng không"
Bảo Châu cầm lấy một cái ăn luôn, nheo nheo mắt, nói: “Đồ ngon.
Cô bé lấy một viên nhét vào miệng anh trai, nói: “Anh ăn đi, cái này thơm quá"
Bảo Sơn gật đầu, nhai đậu phộng chiên cẩn thận nhưng không nuốt vào. Ăn được một lúc, cậu bé ngồi dậy, nói: “Anh đi nấu cơm trưa Tiểu Bảo Châu nhắc nhở: “Đã giữa chiều rồi.
Bảo Sơn: “Thì cũng phải ăn một chút, Bảo Nhạc chắc cũng chưa no Tiểu Bảo Nhạc gật đầu: “Bảo Nhạc không no, nhưng Bảo Nhạc có thể không ăn"
Tiểu Bảo Châu: "
Thằng bé này rõ ràng là muốn ăn.
Bảo Sơn đứng dậy: “Làm cái gì ăn đã?"
Cậu bé nói: “Ăn đơn giản một chút, nướng ba củ khoai lang nha?"
Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Nhạc liếc nhìn nhau, nhanh chóng gật đầu, Bảo Sơn yên lặng làm việc.
Trong lúc Bảo Sơn bắt đầu làm việc, Tiểu Bảo Châu thật ra cũng không nhàn rỗi, cô bé mở bao tải ra, lấy hai cái áo bông, Tiểu Bảo Nhạc cảm thán một tiếng: “Wow!"
Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng vuốt ve áo bông, nói: “Có đẹp không?"
1082 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất