Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 88: Chương 88

Chương 88: Chương 88


Tiểu Bảo Nhạc gật đầu lia lịa, thằng bé chưa từng thấy qua thứ đẹp như vậy, liên tục vuốt ve cái áo không thôi. Tiểu Bảo Châu thu dọn đồ đạc, đặt ở đầu giường cách xa bếp lò. Từ trong cái túi dệt, móc ra hai cái túi, Tiểu Bảo Châu tò mò mở ra, cả người kinh ngạc, đây là...... Giày bông sao?
Thật ra, chị Khương còn chuẩn bị giày cho bọn nhỏ.
Cũng dễ hiểu thôi, mấy lần trước gặp mặt, chị Khương vẫn luôn nhìn ngắm gót chân của hai đứa nhỏ.
Cô bé nhìn gót chân nhỏ dơ bẩn của mình, quyết định không thử giày.
Nhưng mà trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, loại cảm giác này thật khó hình dung.
“Chị ơi, chị đã gặp được thần tiên sao?"
Tiểu Bảo Nhạc mở to mắt hỏi.
Bảo Châu suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười: “Có khả năng"
Bọn nhỏ chính là những người may mắn nhất, nên mới gặp được người tốt như nhóm người của chị Khương.
Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng Tiểu Bảo Châu cũng biết, không phải ai cũng đều là người tốt. Dù là bất cứ lúc nào, gặp được người tốt chính là do bọn họ may mán.
Tiểu Bảo Châu ho nhẹ một tiếng, có chút lo lắng, lại đem hết đồ vật nhét vào bao tải, vẫn nên chờ mẹ về rồi xử lý.
“Ăn khoai lang nào!” Giọng nói của Bảo Sơn truyền đến.
Ánh mắt hai chị em lập tức sáng lên, vui vẻ reo lên: “Ăn thôi"
Ba đứa bé ngồi xổm bên bệ bếp, mỗi đứa cầm một củ khoai lang, xếp hàng ngồi ăn.
Bữa ăn hôm nay ngon thật!
Thích Ngọc Tú trợn mắt há hốc mồm.
Cô cảm thấy bản thân sống 28 năm, nhưng chuyện cô gặp trong một tháng nay so với 28 năm qua còn nhiều hơn, cảm giác mỗi một ngày đều tràn ngập những điều khiếp sợ.
Cô nhìn mấy đứa con ngồi trước mặt, nghe bọn chúng tíu tít nói chuyện, một lúc lâu sau mới đứng dậy nói: “Các con ở nhà đừng đi ra ngoài” Tiểu Bảo Châu và anh trai nhìn nhau, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ thì sao?"
Thích Ngọc Tú: “Mẹ đi ra ngoài một chuyến, các con cứ ngủ đi"
Đi ra tới cửa, cô quay đầu lại, trong nhà chỉ có duy nhất một ngọn nến, rọi sáng ra cửa, cô lần nữa dặn dò: “Ngủ đi."
Thích Ngọc Tú không nói thêm lời nào, một mình bước ra cửa, thời tiết tháng mười đã vô cùng lạnh lẽo. Thích Ngọc Tú sải bước, cố đi thật nhanh thật nhanh, chẳng mấy chốc cô đã đến sơn động vẫn thường lui tới, đây là lần đầu tiên cô đến đây một mình, lúc trước đều là đi cùng Tiểu Bảo Châu. Cô đứng trước cửa sơn động, hít một hơi rồi bước vào bên trong. Trong sơn động tối đen như mực, Thích Ngọc Tú đốt cây nến mang theo, ánh nến bừng sáng, nhìn thoáng qua có thể thấy được con đường phía trước, Thích Ngọc Tú tiến từng bước về phía trước, nhưng đi chưa được bao lâu, cô dừng lại. Cả người đứng im bất động.
Phía trước là vách núi.
Thích Ngọc Tú đã đi ở đây không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà lúc này đây, đột nhiên có ai đó nói với cô rằng ở đây không có đường đi.
Thích Ngọc Tú tự nghĩ, thật may mắn vì cô đã biết điều đó từ khi còn nhỏ, nếu không, bây giờ thật sự rất dễ bị dọa cho điên mất.
Cũng đúng, ban ngày cũng chưa từng nghe nói có ai gặp phải quỷ.
Thích Ngọc Tú đưa tay vuốt vách đá của sơn động, bởi vì hàng năm vách đá không được ánh nắng mặt trời chiếu đến, cho nên có chút ẩm ướt.
Nhưng mà, cái này vững chắc, lại có thể sờ được, thì nó chính là vách núi.
Cái sơn động này, không có lối ra, cũng không có đường.
Giờ phút này, Thích Ngọc Tú thật sự cảm thấy lạnh thấu tim, một cảm giác lạnh lẽo, từ trong xương cốt tỏa ra bên ngoài. Cô không ngừng hít thở, muốn trấn tĩnh bản thân, nhưng dường như không làm được, cô chỉ có thể đứng im bất động ở đấy, không thể nhúc nhích.
Cô cứ đứng như vậy, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên cô vội vã thổi tắt ngọn nến.
Một cây nến đến hai phân tiền.
Cô nãy giờ đã quá lãng phí!
Mặc dù hiện tại đang sợ đến hồn bay phách lạc, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn nhớ rõ không thể lãng phí cây nến này.
Cô cứ ngồi trong sơn động như vậy, cũng không biết đã bao lâu rồi, rõ ràng cô rất lạnh, nhưng Thích Ngọc Tú hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, bất kể là trời lạnh hay trời nóng, gió to hay mưa lớn, giữa trưa hay đêm tối, lúc này cô đều không cảm nhận được.
Cô chỉ lặng lẽ ngồi xổm ở đó......
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa mới nhú, một tia nắng chiếu vào trong sơn động, lúc này Thích Ngọc Tú mới sực tỉnh. Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài, sau đó quay đầu lại liếc nhìn xung quanh, tuy rằng có một chút mông lung, nhưng dù không thắp nến thì nơi này vẫn có thể xem là một cái sơn động, Thích Ngọc Tú lại giơ tay sờ soạng một chút, lúc này đây, rất khó để cô có thể bình tĩnh lại.
Tất nhiên, khi xảy ra một chuyện đáng sợ khủng khiếp thì phải cần một thời gian dài để con người có thể bình tĩnh lại.
Thích Ngọc Tú lúc này cũng dần trấn tĩnh lại, cô xoa xoa đôi tay đông cứng, đứng dậy đi ra ngoài, trên đường nhìn thấy một nhánh cây nhỏ, không bỏ qua cô lập tức nhặt lên. Một lúc sau cô đã ôm cả một bó nhánh cây.
Sáng sớm sương dày, nhánh cây này sẽ không dễ bắt lửa, nhưng Thích Ngọc Tú cũng không chậm trễ, chạy thật nhanh về nhà.
“Chị, chị Điền?"
1110 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất