Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 89: Chương 89

Chương 89: Chương 89


Thích Ngọc Tú quay đầu lại, nhìn về phía chân núi, thì thấy người con trai út Tiểu Phương nhà họ Triệu đang khiêng hai bó củi trên lưng đi về phía cô, cậu ấy đang ở ngay dưới chân núi, nếu không ngẩng đầu lên, chắc chắn không nhìn thấy Thích Ngọc Tú. Nhưng mà cứ hễ nhìn thấy, cậu ấy lại luôn muốn chào hỏi. Thích Ngọc Tú thấy cậu gánh củi, nói: “Sáng sớm em cũng nhặt củi à"
Tiểu Phương gật đầu: “Chị không phải cũng như thế sao?"
Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy sắc mặt cô thật sự rất tệ. Tiểu Phương trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên cuộc sống của một người như cô thật không dễ dàng gì. Cậu nói: “Chào chị, em xuống núi trước đây” Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Được, chị cũng phải trở về nấu bữa sáng cho mấy đứa nhỏ, bây giờ chị đi đây"
Tiểu Phương gật đầu, xuống núi về nhà vẫn còn nói: “Thật khó khăn"
Bà Triệu lên tiếng hỏi: “Sao?"
Tiểu Phương: “Chị Điền sáng sớm đã ở trong núi nhặt củi, sắc mặt cứ như vừa gặp quỷ vậy, con thấy chị ấy thật không dễ dàng gì"
Bà Triệu gật đầu, nói: “Còn không phải sao! Nếu không những người lớn trong nhà đó sao lại chia rẽ gia đình? Chẳng lẽ không phải là vì bản thân họ sao? Còn không phải vì bọn họ là kẻ tiểu nhân sao? Cả gia đình ở bên nhau mới là hoàn hảo, có việc gì có thể giúp đỡ nhau, nhưng gia đình đó lại không như vậy. Một chiếc đũa thì dễ bẻ gãy, nhưng một bó đũa thì làm sao mà bẻ được. Câu châm ngôn này có thể sai được sao? Nhà cô ấy có những đứa con hiểu chuyện, biết phụ giúp mẹ, nhưng dù sao chúng cũng vẫn là trẻ con, có nhiều việc không làm được. Cô ấy một mình nuôi ba đứa con, đúng là không dễ dàng"
“Không phải vậy đâu.
Bà Triệu nói: “Cho nên ta luôn nói với mọi người trong nhà, đừng làm người khác khó chịu, nếu không thể giúp đỡ thì cũng đừng làm cho người khác cảm thấy không thoải mái. Ai cũng đều không dễ dàng"
“Mẹ, vẫn là mẹ có tấm lòng nhân hậu.
Bà mỉm cười: “Đó là điều đương nhiên, lẽ nào con cho rằng mẹ và bà Điền lại......"
Thích Ngọc Tú không biết bản thân đang bị người khác bàn tán, cô đem củi nhóm lửa ở trong sân, đun nước và nấu mì cho con.
Thật sự không phải cô lãng phí, có lương thực chính liền ăn liên tục.
Mà là vì ở nhà không còn dư nhiều lương thực phụ lắm.
Cô rất muốn ăn lương thực phụ trước khi đi làm, lương thực chính nhất định không được mang ra ăn hết.
Nếu cả nhà ăn lương thực phụ, thì... lương thực phụ không đủ. Cho nên Thích Ngọc Tú chỉ có thể tạm thời làm như thế.
Thật là một gánh nặng ngọt ngào.
Tuy nhiên theo tính toán, hẳn là cũng mau chóng đến ngày phân lương, phân lương thì tốt rồi. Thích Ngọc Tú nghĩ như vậy nên bỏ thêm một cái trứng gà vào mì, gần đây bọn nhỏ cũng vô cùng bận rộn, cũng nên bồi bổ thêm một chút.
“Mẹ..."
Tiểu Bảo Châu nghe thấy mùi nên lê bước ra tới, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cái quần, nói: “Sáng nay ăn cái gì vậy mẹ?"
Thích Ngọc Tú: “Mì sợi"
Vừa dứt lời, cô liền thấy hai mắt con gái sáng rực lên.
Thích Ngọc Tú trộn nồi mì sợi, nói: “Đi rửa mặt đi, sau đó gọi anh và em trai ra ăn cơm"
Cô vừa dứt câu thì trông thấy hai cái đầu nhỏ xuất hiện ở cửa.
Bọn nhỏ sớm đã ngửi thấy mùi hương mà chạy đến.
Tiểu Bảo Châu nhẹ giọng nói: “Con muốn đi vệ sinh"
Cô bé xúng xính túm lấy quần đi ra cửa, một lát sau, ba đứa nhỏ xếp hàng ngay ngắn ngồi ăn cơm. Hôm qua, Thích Ngọc Tú đem gạo và mì mà hai đứa nhỏ mang về giấu đi, nhìn trong căn phòng bí mật chứa đầy đồ ngon, Thích Ngọc Tú cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái. Tranh thủ lúc ba đứa nhỏ ăn cơm, Thích Ngọc Tú mang sách hôm qua Bảo Châu đem về cất trong phòng bí mật. Quần áo giày dép cô cất kỹ trong tủ, thu dọn mọi thứ xong xuôi, cô mới trở lại nhà chính.
“Mẹ, đồ ăn ngon thật.
Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu, nở một nụ cười nịnh nọt.
Thích Ngọc Tú cười, nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn!"
Cô cúi đầu ăn mì sợi, cảm thấy lương thực chính ăn thật là ngon.
Nếu chồng cô còn sống thì tốt rồi.
Anh ấy cũng chưa từng được ăn món ngon thế này.
Cô dụi mắt, ngẩng đầu nói: “Các con hôm nay đừng đến đó.
Hai đứa trẻ đồng loạt giật mình.
Thích Ngọc Tú: “Hai ngày nữa thu hoạch vụ thu sẽ kết thúc, đợi kết thúc rồi, các con đi cùng mẹ, chúng ta cùng xem tình hình thế nào rồi tính"
Tiểu Bảo Châu: “Dạ"
Tiểu Bảo Sơn: “Dạ"
Thích Ngọc Tú lại dặn dò: “Tiểu Bảo Châu dù thế nào cũng không được đi, có hiểu chưa?"
Tiểu Bảo Châu vội vàng gật đầu, nói: “Con sẽ nghe lời.
Cô bé đâu phải người không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy?
Cô bé tự cho rằng bản thân là người biết phân biệt nặng nhẹ lại vô cùng thành thật, cô bé nghiêm túc nói: “Con nhất định sẽ ngoan Thích Ngọc Tú nở nụ cười, nói: “Con đó, mẹ còn không biết con sao? Bảo Sơn, con phải xem chừng em gái đó."
Bảo Sơn nhận lệnh: “Được ạ!"
Thích Ngọc Tú lại nói: “Các con đưa cơm cho mẹ thì nhớ làm lương thực phụ, cái chính để các con ǎn."
Bảo Sơn chớp mắt.
Thích Ngọc Tú: “Nhà ta có lương thực phụ dự trữ, các con ở nhà có thể......"
Cô giải thích một lần, các con đã hiểu, Tiểu Bảo Sơn nói: “Con hiểu rồi"
Thích Ngọc Tú gật đầu, thấy thời gian không còn sớm nữa, vội đứng dậy, nói: “Được rồi, các con thu dọn bát đũa đi, mẹ phải đi làm rồi.
1096 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất