Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 90: Chương 90

Chương 90: Chương 90


Bảo Sơn, Bảo Châu nghe vậy liền đồng thanh đáp: “Vâng ạ."
Bảo Nhạc: “Em em em, em cũng có thể.
Nhưng mà người nhỏ thì không có quyền lên tiếng.
Thích Ngọc Tú vội vã xuống núi, cô thở hồng hộc để vừa kịp thời gian. Mặc dù hiện tại không có đồng hồ, nhưng mọi người đều có thói quen bắt đầu làm việc vào thời gian nào, thế nhưng chỉ là dựa vào ước chừng mà thôi.
Mọi người thấy cô chạy đến, đều nói: “Đâu cần phải chạy như thế, cũng chưa có trễ đến nửa phút"
Thích Ngọc Tú lắc đầu, cười cười.
Điền Ngọc Trinh bước tới, nhìn chị dâu, nói: “Chị dâu, chị sáng sớm đã phải làm việc sao? Chờ thu hoạch vụ thu xong, em đến đây giúp chị, chị đừng quá khắt khe với bản thân"
Sáng sớm cô ấy đã nghe người trong thôn nói, chị dâu cô sáng sớm lên núi nhặt củi. Thích Ngọc Tú không phải loại người có tâm cơ, thường ngày làm việc cũng rất thành thật.
Nhưng mà trước lòng tốt của Điền Ngọc Trinh, Thích Ngọc Tú lại không thể nhận như vậy được.
Lời này nói như thế nào mới đúng?
Điền Ngọc Trinh tốt bụng, nhưng dù sao cô ấy cũng đã lấy chồng, nhà chồng cô ấy cũng không muốn bọn họ qua lại với nhau, Thích Ngọc Tú tuy rằng khó khăn, cũng không muốn làm khó người khác.
Thích Ngọc Tú nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không cần, chị có thể tự làm được. Hơn nữa Bảo Sơn, Bảo Châu đều giúp được chị"
Điền Ngọc Trinh nhíu mày.
Thích Ngọc Tú nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác: “Hai ngày nữa, chị muốn đi công xã một chuyến, em có đi không?"
Nghe đến chuyện này, Điền Ngọc Trinh vội nói: “Được nha, mấy ngày này cũng mệt mỏi quá, vừa lúc có thể đến công xã đi dạo, tìm mua ít thịt về bồi bổ. Chúng ta có thể đi cùng nhau.
Thích Ngọc Tú: “Cứ quyết định như vậy đi.
Hai người vừa nói xong, Điền Ngọc Trinh đột nhiên hạ giọng, tỏ ra thần bí nói: “Chị biết không?
Chị Lý và chị Vương bị chồng đánh"
Thích Ngọc Tú: “? ??"
Điền Ngọc Trinh: “Bọn họ đi làm, mặt mũi sưng vù, hỏi đến thì cứ tránh né, nếu không phải bị chồng đánh thì là gì?"
Thích Ngọc Tú: “......
Điền Ngọc Trinh: “Ông bà tổ tiên cũng đã dạy rồi, không thể tùy tiện trêu chọc bạch đại tiên mà, bọn họ lại còn muốn ăn thịt nhím, thật là tự rước phiền phức, phụ nữ như vậy bị đánh là đúng rồi"
Thích Ngọc Tú không có từ nào để nói.
Cô thật sự không biết phải nói thế nào, hơn nữa, chắc Điền Ngọc Trinh cũng không muốn nghe những gì cô định nói. Cô nhàn nhạt tán gẫu thêm vài câu, rồi sang bên kia thu lương thực.
Thích Ngọc Tú:
Là cô, là cô, chính là cô.
Là cô làm.
Là cô ra tay đánh hai người kia đấy!
Tại sao...... Tại sao bọn họ không nói sự thật.
Với những chuyện khác thì Thích Ngọc Tú không tính, nhưng mà có ý đồ bắt nạt con gái cô, chính là chọc trúng giới hạn của Thích Ngọc Tú. Cô mặc kệ tất cả, trực tiếp ra tay cho họ một trận. Thật ra đây cũng không phải cô làm theo cảm tính, Thích Ngọc Tú là một người phụ nữ có con nhỏ, cho nên cô luôn tự ý thức bản thân và không bao giờ hành xử cảm tính.
Nhưng việc ra tay trừng trị bọn họ là do cô cố tình làm vậy.
Cô muốn cho họ biết, bắt nạt con của cô sẽ có kết cục ra sao.
Đây là “lập uy”. Cho nên hôm nay cô vẫn chờ chuyện này được lan truyền, nhưng mà không ngờ tới, không ai nói ra.
Cô chờ “chuyện ầm lên”, nhưng mà...... không có.
Những người này quá khác lạ.
Hơn nữa, Thích Ngọc Tú cũng nghĩ, không làm ầm chuyện này lên cũng là bình thường, dù sao những chuyện thế này cũng ảnh hưởng đến thể diện. Thích Ngọc Tú đánh người là không đúng, nhưng nếu truy ra nguyên nhân thì rất mất mặt! Hơn nữa, khó tránh khỏi những lời đồn thổi bắt nạt mẹ góa con côi khó nghe.
Việc đó ít nhiều cũng sẽ gây tổn hại đến thể diện. Cho nên, Thích Ngọc Tú chờ mong, nhưng đã thất bại.
Nhưng may mắn thay, tâm trí cô hiện tại cũng không đặt ở chuyện này, cô có nhiều chuyện để nghĩ hơn, Thích Ngọc Tú nghĩ đến “2020” cảm thấy trên đời này thật sự có chuyện hoang đường như vậy sao! Năm ngoái, cô cũng đã nghe qua đủ loại chuyện xưa.
Nhưng mà không có cái chuyện xưa nào thần kỳ như vậy.
Thích Ngọc Tú có chút thất thần, cả đêm không ngủ, toàn thân tiều tụy và rất mệt mỏi, ai nhìn đến đều cảm thấy người phụ nữ này thật là quá khó khăn.
Ngay cả đại đội trưởng cũng không thể nhịn được mà nói: “Cô có chuyện gì sao? Cô không thể chỉ lo làm việc mà bất chấp mọi thứ. Lúc nên nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi! Thành thật mà nói, đại đội cũng không đến mức để cho nhà mọi người phải chết đói. Cô đừng để bản thân suy sụp như vậy"
Thích Ngọc Tú: “Hả?"
Cô vội vã nói: “Tôi ổn mà"
Đại đội trưởng nhìn cô, thở dài gật đầu và nói: “Cô xem cô này, thật là"
Nhà họ Điền không biết có tài đức gì mà có thể cưới được một cô con dâu tốt như vậy, ấy vậy còn không quý trọng, tìm đâu được một người trọng tình trọng nghĩa lại chăm chỉ như thế này.
Ông ấy nói: “Năm nay lúc bình chọn cá nhân tiên tiến của đại đội chúng ta, tôi sẽ tiến cử cô"
Thích Ngọc Tú: “? ??"
Cô kinh ngạc nhìn đại đội trưởng, cô thật sự không ngờ tới bởi vì cô vào đội đã mười năm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đồng chí nữ nào trúng cử. Không chỉ có đại đội bọn họ, ngay cả đại đội nhà mẹ đẻ cô cũng không có.
1075 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất