Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 91: Chương 91

Chương 91: Chương 91


Đại đội trưởng: “Đúng vậy, năm nay tôi sẽ tiến cử cô, cô cũng đừng ngại, cô có thể đảm đương được. Chúng ta bình chọn cá nhân tiên tiến, chính là muốn chọn người có tư tưởng giác ngộ tốt và làm việc cũng tốt. Cô một chút cũng không thua kém đàn ông, không có lý do gì mà không tiến cử cô."
Thích Ngọc Tú: “Chuyện này...... Tôi......"
Nhất thời cô cũng không biết phải nói gì.
Cô không ngờ mình lại có được vinh hạnh như vậy, liền phấn khích xoa xoa tay.
Những người xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Thích Ngọc Tú, có người ngưỡng mộ cũng có người ghen ghét, cảm thấy số phận của cô quá tốt.
Con người chính là như vậy, bên cạnh Thích Ngọc Tú không có người đàn ông nào, người ta cảm thấy số phận của Thích Ngọc Tú không tốt. Nhưng nhìn thấy cô có thể được đề cử danh hiệu cá nhân tiên tiến, lại cảm thấy cô là một góa phụ may mắn, cảm thấy số phận của cô thật sự quá tốt. Đại đội trưởng không quan tâm người khác nghĩ gì, ông thẳng thắn nói: “Cô vốn dĩ có thể đảm đương nổi, cô quanh năm suốt tháng xuống núi làm việc, công điểm không thua kém ai một cái nào, làm việc cũng chưa bao giờ gian dối thủ đoạn, người như cô nếu không có tư cách được tiến cử, thì còn ai có nữa?"
Ánh mắt ông lạnh lùng quét qua một vòng rồi nói: “Nếu ai có ý kiến gì, tôi sẽ cho bọn họ tới đại đội kiểm tra bảng công điểm để xem bản thân được mấy cái công điểm, người khác mấy cái công điểm!
Còn nếu có thái độ không phục? Tôi sẽ cho một cuốc vào mặt.
Mọi người xung quanh đều gượng cười.
Ai mà không biết, vợ góa Điền Đại chính là người phụ nữ liều mạng Ai mà dám so với cô!
Thích Ngọc Tú: Tình hình trước mắt cho thấy là cô có thể!
nhất.
Thích Ngọc Tú vừa rồi vẻ mặt xám xịt vô cùng mệt mỏi, bây giờ lại xúc động mà đỏ bừng lên. Nhất thời không dám chắc là đại đội trưởng có ý như thế thật không.
Ông ấy rất thô lỗ. Lúc nào cũng muốn hoàn thành công việc một cách nhanh chóng. Thích Ngọc Tú nghĩ dù sao cô cũng đã chăm chỉ làm việc trong một năm qua, nay chỉ còn một hai ngày làm việc nữa thôi, chắc chắn là muốn lưu lại những kỉ niệm đẹp. Cái danh hiệu “cá nhân tiên tiến” vinh dự này, cô rất muốn.
Bởi vì lao động là vinh quang.
Quả thật thời gian còn lại của bọn họ không nhiều, chỉ hai ngày nữa đại đội sẽ tổng kết và giao lương thực rồi.
Đại đội nộp lương thực hoàn thành nhiệm vụ, bước tiếp theo chính là phân lương cho dân trong thôn, đây cũng là sự kiện quan trọng nhất trong năm, người dân trong thôn vô cùng phấn khởi, không khí vui vẻ náo nhiệt không thua gì ăn tết. Mọi người tập trung ở sân đập lúa, chờ được phân lương thực.
Bởi vì Thích Ngọc Tú có công điểm tương đối cao nên được xếp hàng ở phía trước.
Cô nhìn quanh và thấy rằng vị trí của mình vẫn không tồi. Tuy rằng vị trí không tồi, nhưng mà cả nhà chỉ có một người, hơn nữa, trong năm này cô còn nợ lương thực, cho nên cô nghĩ chắc mình được chia nhiều lắm.
sẽ không Tuy nhiên, Thích Ngọc Tú vẫn rất vui sướng.
Đại đội trưởng và mọi người đã đến, đại đội trưởng xách theo loa, cất giọng nói: “Yên lặng một chút, các đồng chí yên lặng một chút, lại là mỗi năm một lần....."
Đại đội trưởng nói như sấm rền gió cuốn, đúng là rất lớn.
Người ta đang nóng lòng đợi phân lương mà bên trên lại chưa chịu phát.
Ông còn ở đó lải nhải không yên, thật sự có chút nóng nảy, cả đám rất muốn lao lên đấm vào mặt ông một cái. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Kết quả chính là cuối cùng cũng bắt đầu phân lương.
Người thứ năm chính là Thích Ngọc Tú, cô nhanh chóng chạy lên, kế toán ghi điểm bắt đầu tính:
“Nhà Điền Đại, tổng cộng công điểm một năm là..., chúng ta hạch toán xong, nhà các người được 360 cân lương thực, đây là người có công điểm cao nhất trong thôn.
Người trong thôn nhiều nhất chính là 360 cân.
Tính toán rõ ràng, lại nói: “Trong một năm cô thiếu lương thực đại đội, bây giờ khấu trừ, nhà cô thiếu một trăm cân, dư lại chính là 260 cân"
Thích Ngọc Tú gật đầu.
“Khoai lang là bốn đổi một, khoai lang của đại đội chúng ta năm nay được mùa, mỗi nhà được phân 60 cân, gạo kê một nhà là hai mươi cân. Như vậy thì nhà cô được hai mươi cân gạo kê, 180 cân ngô, khoai lang là 240 cân.
Thích Ngọc Tú nghiêm túc gật đầu.
Kế toán của đại đội đã tính toán rất nhiều lần, chắc chắn là không có sai sót gì cả.
“Tiếp đến là đồ ăn, cải trắng và củ cải, tất cả là một trăm cân? Cái này là cố định, bất kể khi nào, đều có người tới đại đội mượn rau dưa, cho nên việc mở rộng là hiển nhiên.
Thích Ngọc Tú trịnh trọng viết tên mình vào sổ, gần 400 cân lương thực, lập tức vác trên vai mang về.
Quả nhiên không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là một người phụ nữ dũng mãnh.
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên mặt Thích Ngọc Tú, cảm khái người đàn bà này thật giỏi!
“Rau dưa tôi sẽ quay lại lấy sau"
Đại đội trưởng gật đầu.
Vợ Điền Tam ghen ghét nhìn Thích Ngọc Tú, giọng nói thật nhẹ: “Cô ta cầm nhiều lương thực như vậy, cũng không biết hiếu kính cha mẹ một chút"
Lời này vừa dứt, một số người ngay lập tức nhìn về phía cô ta.
1107 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất