Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 92: Chương 92

Chương 92: Chương 92


Còn không đợi vợ Điền Tam kịp nói thêm, bà Điền liền mắng: “Đồ xúi quẩy, nơi này có chỗ cho cô nói sao, cút ngay sang một bên cho tôi"
Vợ Điền Tam ủy khuất nhìn mẹ chồng, trong lòng vô cùng đau khổ.
Cô thật sự quá khổ, bởi vì không có con, cho nên ở trong nhà không có một chút địa vị nào.
Người đàn bà đanh đá như Thích Ngọc Tú, rõ ràng chồng đã chết, mẹ chồng lại không nhân cơ hội cướp lấy lương thực, chỉ biết áp bức người đàn bà không có con như cô, người đàn bà không có con mới thật sự là người có số khổ.
Phụ nữ mà không có con trai thì làm gì có địa vị.
Vợ Điền Tam đau buồn trong lòng, vẻ mặt đau khổ, số cô sao lại khổ như vậy!
Bà Điền không quan tâm vẻ mặt đau khổ của con dâu, bà vui vẻ nhận phần lương thực của mình, rồi kêu hai người con trai mang lương thực về nhà. Đợi đến chỗ không có ai, con trai thứ hai nhỏ giọng nói: “Mẹ, con thấy em dâu nói cũng không phải không có lý. Chị dâu cả là phụ nữ, thêm mấy đứa con nhỏ, có thể ăn được bao nhiêu......"
Tuy rằng lương thực tinh chế thật sự rất ít, nhưng mà nhìn gần 400 cân lương thực kia sao có thể không thèm thuồng?
Bà Điền và hai đứa con trai có suy nghĩ không giống nhau, bà buồn bã nói: “Con đấy, chính là không biết nghĩ, lấy lương thực của chị dâu con dễ lắm sao? Chị dâu con là người tính tình thế nào, nếu con dàm làm cho chị con khó chịu, chắc chắn con sẽ bị đánh. Hơn nữa, chị dâu con cũng ăn rất nhiều! Ba đứa nhỏ thì ăn không nhiều, một phụ nữ mỗi năm được nhiều lương thực như vậy, nhưng con xem cô ta năm nào cũng phải đi mượn. Có thể thấy được cô ta ăn rất nhiều, chắc phải cả thùng cơm. Được rồi, không nói cô ta mà nói Bảo Nhạc, nhóc con đó một năm đi sở y tế đến sáu bảy lần, cái này không phải tốn rất nhiều tiền sao? Con tham đồ của họ, đến đó cướp đi? Con như thế là dám không cho Bảo Nhạc chữa bệnh? Con có tin người đàn bà đanh đá Thích Ngọc Tú có thể để yên không?"
Bà Điền cũng không nhìn thấu được, đó là do con trai quá cố của bà phân tích cho bà nghe, bà mới có thể suy nghĩ kỹ càng như này.
Quả thật, họ không thể qua lại gần gũi với gia đình đó.
Nay con trai không hiểu, bà phải nhanh chóng nói điều này cho hắn ta nghe.
“Bảo Sơn, Bảo Châu đều đã lớn, càng ngày càng ăn nhiều hơn, nhưng mà bọn nhỏ chưa đủ tuổi làm việc, chỉ có thể đào khoai nhặt củi, như vậy đủ ăn sao?"
Điền Nhị chợt nhận ra: “Mẹ, vẫn là mẹ thông minh Điền Tam cũng gật đầu lia lịa. Bà Điền chần chừ một chút, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, nếu chị dâu con muốn cho mấy đứa nhỏ đi học thì sao?"
“Cái gì!"
Lúc này, cả Điền Nhị và Điền Tam đều sững sờ, hai người không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ mình, như thể bà ấy đang nói chuyện trên trời vậy.
Bà Điền bĩu môi, nói: “Lúc anh trai các con còn sống, cả ngày cùng Thích Ngọc Tú kia đến ban xóa nạn mù chữ ở thôn nghe giảng bài. Lúc ấy đi học là do trong huyện bố trí người xuống, mà người thành phố không biết dân quê khổ sở, cả ngày tuyên truyền cái gì mà cho con nhỏ được đi học, anh các con nghe xong, liền nghe theo. Còn nói không chỉ một lần là tương lai muốn đưa Bảo Sơn và Bảo Châu đi học"
Bà Điền nghiến răng trợn mắt: “Tuy nói anh cả các con không còn nữa, nhưng mà Thích Ngọc Tú này thật sự đáng ngờ, mẹ sợ cô ta thật sự nghĩ như vậy.
Điền Nhị và Điền Tam lúc này thật sự không biết nói gì, tuy rằng ngoài mặt muốn phản bác vài ba câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời mẹ nói có lý. Với người có tính khí bất thường như chị dâu, không biết chừng thật sự có thể làm ra cái chuyện điên rồ là cho con đi học.
“Chị ấy, chị ấy không có tiền"
Bà Điền: “Anh trai và chị gái cô ta có. Cô ta không có ai để dựa dẫm, anh trai và chị gái cô ta chắc chắn sẽ giúp. Nhưng nếu cô ta và nhà chúng ta lại hòa thuận sống cùng nhau, chắc chắn sẽ làm xáo trộn nhà chúng ta, như thế không thể được."
Điền Nhị nhanh chóng nói: “Đương nhiên là không được, con trai con thậm chí còn không được đi học."
Anh ta liền nói: “Mẹ, sao mẹ không cho con trai con đi học? Thằng bé là người nhà họ Điền chúng ta, hơn nữa lại là con trai, đứa nhỏ này rất thông minh, nói không chừng thật sự có thể có được tiền đồ trong tương lai, chúng ta không trông cậy có thể vào đại học, đại học bây giờ đều đã hủy bỏ, nhưng một khi vào thành phố học thì có thể tìm một người vợ có gia đình làm cán bộ...... Bà Điền cảm thấy xấu hổ: “Chuyện này...... Chờ mẹ và cha con bàn bạc một chút đã. Điền Tam nhìn anh hai, vừa hâm mộ vừa khổ sở: Tại sao bản thân không có được đứa con trai. Nhưng mà không sao, nếu thằng bé có tiền đồ, dù sao cũng là cháu trai anh ta.
Cháu trai cũng xem như một nửa là con trai rồi, đều là người nhà họ Điền.
Thật sự rất đáng để tin cậy!
Từ trên xuống dưới, anh ta không cảm thấy có bất kỳ sự khác biệt nào giữa mình và cháu trai...... Bản thân Thích Ngọc Tú không biết, có người đang muốn tính kế với cô, lúc này Thích Ngọc Tú đang ở trong nhà với mấy đứa con để kiểm kê lương thực. Đây là lương thực của năm nay, trông cũng không ít, trong lòng cô thật sự rất thỏa mãn.
1098 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất