Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 93: Chương 93

Chương 93: Chương 93


Nếu như nướng khoai lang ăn thì Thích Ngọc Tú có thể ăn đến mười củ.
Cái này không còn quan trọng.
Tất nhiên, gia đình cô không thể ăn như vậy.
Tiểu Bảo Châu ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ, nói: “Mẹ, làm gì vậy?"
Thích Ngọc Tú: “Mẹ đang đếm lương thực"
Bảo Châu lập tức nói: “Năm nay chúng ta được ăn no rồi.
Nhà họ chưa từng thấy qua nhiều lương thực như vậy, năm nay đã được nhìn thấy. Hơn nữa, lương thực năm nay nhất định là đủ cho một thời gian dài.
Thích Ngọc Tú: “Mẹ biết năm nay đủ ăn, nhưng mà mẹ đang nghĩ, nên đi mượn đại đội mấy tháng lương thì thích hợp?"
Tiểu Bảo Châu mở to mắt: “Tại sao đủ ăn lại còn muốn mượn lương thực? Hơn nữa đại đội không có lương thực cho chúng ta mượn đâu, năm nay là muốn cho thanh niên trí thức mượn” Đừng thấy bình thường Tiểu Bảo Châu ít xuống núi, cả ngày gần như không tiếp xúc với người ngoài, nhưng cô bé ở trên núi cũng có gặp được vài người bạn, nên chuyện gì cô bé cũng biết. Thích Ngọc Tú: “Chúng ta mỗi năm đều mượn lương thực, sang năm lại không mượn. Như thế không phải kỳ quái sao?"
Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt, không hiểu tại sao lại kỳ quái.
Thích Ngọc Tú xoa đầu con gái, nói: “Chuyện này con đừng quan tâm, con không hiểu đâu. Tiểu Bảo Châu nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Thích Ngọc Tú cười: “Mẹ và cô con đã bàn bạc, ngày mai cùng nhau đi công xã, các con giúp mẹ suy nghĩ một chút, nhà ta thiếu cái gì, để mẹ đến đó mua một ít mang về"
Tiểu Bảo Châu lập tức nói: “Muối, nhà chúng ta sắp hết muối rồi.
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Được, mẹ biết rồi"
Tiểu Bảo Châu: “Những thứ khác cũng không thiếu"
Thích Ngọc Tú: “Mua thêm một cân đường nữa, ăn tết cho thêm ngọt. Đến tết chúng ta có thể không cần xuống núi.
Đường đến công xã cũng không có quá xa xôi khó khăn, nhưng mà họ thật sự rất ít khi đi. Người trong thôn có thói quen mua đồ dùng vào dịp tết, nhưng mà họ ở trong núi nên cái này cũng không cần thiết.
Một khi gặp phải một trận tuyết dày đặc, việc xuống núi vô cùng vất vả, chắc chắn là không nên đi.
Hơn nữa, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, thật sự không thể đi mua sắm nhiều. Trong nhà họ, tiền đều là một phân bẻ đôi dể dành tiêu.
“Mẹ không cần mua đường, lần trước dì cả mua mỡ heo còn cho cả đường, nhà mình còn chưa ăn. Tiểu Bảo Sơn nhanh chóng nói, cậu bé không thích ăn đường, thật sự, một chút cũng không thích.
Một chút cũng... Không!
Haizzz, thật ra là cậu bé nói dối, làm gì có đứa trẻ nào không thích ăn đường?
Thích Ngọc Tú cười nói: “Năm nay mọi việc thuận lợi, mua một chút đi. Ngày mai đi công xã, chúng ta sẽ sang bờ bên kia"
Tiểu Bảo Châu: “Ồ de!"
Cô bé phấn khởi vô cùng, mấy ngày nay cô bé đều không thể đi đâu, cô gái nhỏ này đã sốt ruột lắm rồi.
Bảo Châu vui vẻ nói: “Chúng ta có thể tìm được rất nhiều thứ tốt.
Thích Ngọc Tú nhìn gương mặt tươi cười của con gái, tuy rằng trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng thấy gương mặt tươi cười của con gái cô nhanh chóng khôi phục trạng thái, cô nói: “Được."
“Mẹ, con dẫn mẹ đi gặp chị Khương, chị Khương là người tốt, con nói với mẹ nhé, mẹ có thể nói chị Khương giống yêu tinh, bởi vì yêu tinh lớn lên xinh đẹp, chị Khương vui mừng nhất khi người khác nói chị ấy xinh đẹp"
Thích Ngọc Tú trêu con gái: “Vậy con có hy vọng người khác nói con lớn lên xinh đẹp không?"
Bảo Châu lập tức đáp lời: “Đương nhiên con cũng thích nghe!"
Thích Ngọc Tú bật cười, cô nói: “Được rồi, tối nay nấu cơm ăn có được không?"
Thích Ngọc Tú cũng không dám nghĩ bản thân có thể xa xỉ như vậy.
Nhưng mà hôm nay là ngày phân lương.
Coi như là khen thưởng bản thân đã quần quật làm việc suốt thời gian qua vậy.
“Mẹ, ăn cơm, ăn cơm.” Tiểu Bảo Nhạc lên tiếng.
Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Vậy ngày mai các con ai muốn cùng mẹ đi công xã nào?"
“Con muốn đi!"
Ba đứa bé đều đồng loạt trả lời, đứa nào cũng muốn đi.
Thích Ngọc Tú: “Muốn đi là tự đi bộ, không có xe lừa đâu đấy"
“Con muốn đi!” Vẫn là ba cái miệng chung một lời.
Công xã đối với những đứa nhỏ mà nói, đó là nơi phồn hoa nhất, cũng là nơi hấp dẫn nhất.
Tiểu Bảo Châu cố hết sức đưa tay lên cao, sau đó suy nghĩ một chút, cô bé lại thu tay về, nói: “Con không đi"
Thích Ngọc Tú ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Con không muốn đi sao?"
Bảo Châu: “Con nghĩ con đi chậm, sẽ kéo anh và mẹ đi chậm theo. Dù sao Bảo Nhạc chắc chắn không thể đi, con ở nhà chăm sóc Bảo Nhạc.
Bảo Sơn nhanh chóng nói: “Vẫn nên để con ở nhà, con có thể chăm sóc Bảo Nhạc."
Vừa rồi hai đứa bé đều quên mất, Bảo Nhạc không thể đi, nhất định phải có người ở nhà chăm sóc Bảo Nhạc.
Vậy nên cậu bé không đi.
Vừa nãy đều tranh nhau đi, bây giờ lại tranh nhau không đi.
Thích Ngọc Tú cảm thấy con cái của cô quả nhiên là ngoan nhất.
Cô cười nói: “Ừ, vậy các con đều ở nhà"
Ba đứa nhỏ: “Hả?"
Thích Ngọc Tú: “Các con ở nhà, chờ mẹ về sẽ mang đồ ăn cho các con.
Mấy đứa bé: Da."
Tiểu Bảo Châu vô cùng hoài nghi: “Có phải ngay từ đầu mẹ đã dụ dỗ bọn con rồi"
Thích Ngọc Tú: “Mẹ có chỗ nào giống người như vậy?"
Cô trừng mắt liếc nhìn con gái một cái, Tiểu Bảo Châu lập tức ngoan ngoãn. Thích Ngọc Tú: “Các con muốn ăn bánh rán không?"
1083 chữ


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất