Chương 94: Chương 94
Mấy đứa bé vừa rồi còn đắm chìm trong gạo cơm, bây giờ lại nghe đến bánh rán, càng vui vẻ, nóng lòng nhìn Thích Ngọc Tú.
Thích Ngọc Tú cười nói: “Mấy con mèo thèm ăn, không phải hôm nay làm bánh, tối nay không phải ăn cơm hay sao? Ngày mai buổi sáng mẹ làm bánh rán cho các con, phần dư lại các con để ăn vào giữa trưa. Mấy đứa nhỏ bỗng nhiên kêu ầm lên, gần đây thức ăn của chúng đặc biệt ngon, lại còn thường xuyên lui tới trên trời dưới đất, người trưởng thành như Thích Ngọc Tú thì không nhìn ra sự khác biệt, nhưng mấy đứa bé trông có vẻ có da có thịt hơn một chút.
Người khiến mẹ đau lòng nhất chính là con của mình, mấy đứa con được ăn ngon, có da có thịt hơn, người làm mẹ tự nhiên sẽ vui mừng khôn xiết. Làm gì có ai muốn thấy con mình ốm đến mức lòi cả xương sườn đâu.
Chắc chắn là cô hy vọng con của mình khỏe mạnh rồi.
Thích Ngọc Tú bất giác nghĩ nhiều hơn đến những đứa con.
Cô nói: “Bánh rán hành thì sao?"
Tiểu Bảo Châu lập tức nói: “Ngon lắm ạ!"
Cô bé nuốt nước miếng, tuy rằng còn chưa có ăn, nhưng mà đã ngửi thấy hương vị phảng phất đâu đây.
Thích Ngọc Tú cười và nói: “Con mèo tham ăn.
Tiểu Bảo Châu lập tức trả lời: “Meo meo meo!"
“Phốc!"
Đêm nay, lại được ăn ngon, đúng là một đêm vui sướng.
Cùng lúc đó ở bên kia núi......
Mấy ngày nay, Khương Việt cũng ở trong tình thế dầu sôi lửa bỏng!
Cô ấy ký hợp đồng!
Bản thân Khương Việt cũng không ngờ có thể gặp được chuyện tốt như vậy, nói thật thì hôm đó nhận được điện thoại, cô thật sự hoài nghi đây là kẻ lừa đảo.
Tại sao lại nói như vậy.
Khương Việt làm diễn viên quay video làm ruộng, lại có hai mươi vạn fans.
Theo đánh giá, trẻ em chiếm một nửa trong số đó.
Thật sự hiện tại cô không có danh tiếng.
Khi cô đến đó thì: Không xong rồi, cô gặp phải kẻ lừa đảo.
Ngay sau đó, cô muốn xem thử thái độ và màn trình diễn của người liên hệ với cô và nhà sản xuất, nhưng sự thật là họ không phải kẻ lừa đảo!
Thế nên Khương Việt lại cho rằng: Không xong, bọn họ tìm nhầm người rồi.
Nhưng mà không thể ngờ được, thật sự họ chính là muốn tìm cô.
Nghe nói, tác phẩm lần này là do tập đoàn Tứ Hải đầu tư, là tập đoàn Tứ Hải “đề cử” Khương Việt.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều hiểu, nói là “đề cử”, nhưng thật ra là “chỉ định”.
Bên tập đoàn Tứ Hải có ý muốn phải dùng Khương Việt, kèm theo ba yêu cầu, bên sản xuất cũng trực tiếp đáp ứng.
Khương Việt lọt vào top dẫn đầu “những người có nền tảng”, cô run run ký vào hợp đồng. Không thể không nói rằng, từ lúc hai bên đàm phán đến lúc ký kết hợp đồng, Khương Việt đều ở trong một loại ảo ảnh “Mẹ ơi sao vận con đen như * chó vậy” “Mẹ ơi có phải có ông lớn nào coi trọng con không”, đúng là một loại ảo ảnh kỳ diệu.
Nói tóm lại, thật sự rất khó tưởng tượng Tiết mục lần này là nghệ thuật dã ngoại bình thường, Khương Việt cần trải qua vòng tuyển chọn mười tám người.
Thế mà cuối cùng cô ấy vượt qua vòng tuyển chọn với vị trí dẫn đầu, mọi người nói xem có đáng sợ hay không.
Người khác có sợ hay không thì không biết, nhưng Khương Việt thì rất sợ.
Cô cảm thấy bản thân mình dẫm phải bông.
Làm việc với tổ sản xuất tối ngày sáng đêm, Khương Việt càng trở nên tuyệt vọng, cô căn bản không hề quen biết người nào ở tập đoàn Tứ Hải.
Hơn nữa, nếu hoàn thành tốt việc này sẽ nổi tiếng không?
Không có, hoàn toàn không có, căn bản không có ai liên lạc với cô ấy cả.
Khương Việt hiện tại đang đắm chìm trong một hiện thực hư ảo.
Cô không nghĩ có ai muốn giấu giếm cô, cuối cùng cô cũng gặp mặt ông chủ. Tuy rằng hay khoác lác, lớn lên rồi cũng vẫn như vậy. Nhưng thật ra cô ấy cũng là một cô gái có vẻ đẹp nhỏ nhắn mong manh. Mà vẻ đẹp dịu dàng thanh tú này có rất nhiều, ngay cả người có vẻ đẹp chói sáng tuyệt vời nhất cũng không phải không có. Cho nên cô ở vòng tuyển chọn này, soi gương đều trông quê mùa gần chết, vậy thì rốt cuộc tại sao đối phương lại coi trọng cô? Vậy nên Khương Việt thật sự cảm thấy chuyện này nhất định không phải thật. Nếu nghĩ theo chiều hướng như vậy, cô sẵn lòng tin rằng bản thân gặp được một tình yêu đích thực.
Hay là vận may của cô đang biến đổi?
“Cạch!” Đồng tiền cổ rớt xuống đất.
Khương Việt nhanh chóng cúi xuống nhặt lên, lúc này mới nhớ ra, đồng tiền cổ này là do hai anh em Tiểu Bảo Châu đưa cho cô. Mấy ngày nay cô bận rộn công việc, còn chưa hỏi giá quy đổi như thế nào. Cô vội vã cầm nó lên mạng gõ câu hỏi, gõ xong cô tìm kiếm câu trả lời từ những người khác.
Sau khi tìm kiếm, Khương Việt đột nhiên sửng sốt, chậm rãi cúi đầu nhìn đồng tiền cổ không rời, ngẩn ngơ nghĩ: Cô gặp may mắn, hình như là từ lúc Bảo Châu đưa cái này cho cô.
Khương Việt nghi ngờ: “Chẳng lẽ đây là một vật may mắn ư?"
Lúc này câu hỏi cô gửi đi đã có người hồi đáp.
Bên dưới là những thông tin chi tiết về mệnh giá quy đổi của đồng tiền cổ này.
“Đồng tiền cổ căn cứ vào độ tuổi của nguyên liệu mà giá trị cũng khác nhau, nhưng cái này là một đồng có hình tam giác, thoạt nhìn hẳn là...... Hiện tại cái này cơ bản từ 5000 đến 7000"
1079 chữ