Chương 95: Chương 95
Khương Việt nhìn kỹ người này rồi lưu lại bình luận, tiếp tục tìm tòi, quả nhiên, về cơ bản tất cả đều nói rằng đồng tiền cổ đại đa số có giá trị cũng không cao. Nhưng may mắn là giá trị đồng tiền trong tay của cô cũng không tệ lắm.
Cô gọi điện thoại cho Khương Lãng, ở đầu dây bên kia, Khương Lãng mới từ thư viện trở về, anh cười ha hả nói: “Chị, chúng ta thật là tâm linh tương thông, em đang định trở về gọi video với chị đây. Em cũng hỏi qua rồi, không chênh lệch nhiều lắm, cái giá này cũng không tồi. Em cầm ảnh chụp ra cửa hàng hỏi qua, người ta nói nếu là hàng thật, bọn họ sẽ tính 6000. Chị, chị muốn bán sao?"
Khương Việt: “Bán cái gì mà bán!"
Cô thần bí nói: “Khương Lãng, chị nghi ngờ đây là cái bùa may mắn.
Khương Lãng: “Phốc!"
Khương Việt: “Thật đó! Chị ký hợp đồng rồi!"
Khương Lãng: “Điều vừa thôi!"
Dù biết đối phương không phải kẻ lừa đảo, nhưng cũng không nghĩ tới, thế mà thật sự thành công?
Khương Việt vô cùng đắc ý nói: “Không ngờ chị cũng có ngày hôm nay” Khương Lãng: “Vậy chị gọi điện thoại tới là để khoe khoang sao?"
Khương Việt trố mắt không biết nói gì: “Em suy nghĩ nhiều quá đó? Chị làm sao có thể là vì khoe khoang chứ? Chị là vì muốn em mua ít đồ cho chị"
Cô cười ha ha: “Tuy rằng chị định để cái bùa may mắn này lại, nhưng chị phải mua cho mấy đứa nhỏ một ít đồ. Chẳng lẽ chị có thể nhận không đồ của người khác hay sao? Chị mà mặt dày như vậy à?"
Khương Lãng: “Cho nên?"
Khương Việt: “Chị lập một cái danh sách, em mua ở thành phố mang lại đây"
Khương Lãng: “...
Mình có còn là em trai yêu quý nhất của cô nữa không?
Làm vậy tình cảm có biến mất không?
Anh là người sai vặt hay sao?
Đúng là khóc thét mà!
“Vì nhân dân phục vụ, đây là 30 đồng chẵn.
Nhân viên công tác của bưu cục đem số tiền ở trong tay đưa cho Thích Ngọc Tú trước mặt của những phụ nữ nông thôn khác, ngay lập tức hai người đều nghe thấy âm thanh hít không khí phát ra từ phía họ. Thích Ngọc Tú khóe miệng bặm chặt, cầm lấy tiền, lại đưa bức thư đang cầm trong tay đưa cho người đó, lúc này mới cùng mọi người đi ra ngoài cửa. Đúng vậy, người tới bưu cục lấy tiền gửi đó chính là Thích Ngọc Tú.
“Chị dâu, anh cả của chị thật là tốt. Điền Ngọc Trinh có tới ba người anh trai, nhưng không có người anh nào có thể cho cô nhiều tiền đến như vậy. Ngay cả khi cô đi lấy chồng, cha mẹ cô cũng không cho cô được mấy đồng.
Những người phụ nữ khác cũng vô cùng hâm mộ Thích Ngọc Tú.
Ở thôn bọn họ chỉ có duy nhất cô ấy có được người anh trai tốt đến như vậy. Thích Ngọc Tú: “Ngọc Trinh, chị còn phải qua bên nhà chị cả, sợ rằng sẽ chậm trễ không ít thời gian, chi bằng mấy người cứ đi mua đồ vật trước đi? Chị sợ làm lỡ việc của mọi người” Điền Ngọc Trinh: “Không có việc gì, em không vội, em đi cùng chị nha. Không phải mấy ngày hôm trước chị ấy vừa mới tới thăm chị hay sao?"
Thích Ngọc Tú nghiêm túc nói: “Em thấy đấy, chị vừa mới nhận 30 đồng tiền. Em cũng biết nhà chị đã cũ nát quá rồi, trong nhà ở lúc bình thường cũng chỉ có mỗi mình Tiểu Bảo Nhạc. Số tiền này chính là toàn bộ gia sản của nhà chị, không thể đặt ở trong nhà được. Chị muốn mang tiền đưa cho chị cả để chị ấy giữ hộ “Cái gì! !!"
Mấy người phụ nữ không thể tưởng tượng được nhìn sang Thích Ngọc Tú.
“Vợ của Điền Đại ơi, chị cũng quá là rộng rãi đi? Nhiều tiền như vậy có thể nhờ người khác giữ hộ được hay sao?"
Thích Ngọc Tú phản bác nói: “Chị cả của tôi chứ đâu có phải người ngoài đầu?"
Cô nghiêm túc nói: “Mấy năm nay đều là bọn họ giúp đỡ tôi đấy thôi.
“Vợ của Điền Đại, hay chúng ta cùng cô đi qua bên đó"
“Đúng vậy, cũng không mất bao nhiêu thời gian hết Đừng nhìn ngày thường Thích Ngọc Tú cùng mọi người không hay nói chuyện, nhưng vào lúc này chẳng có ai nghĩ muốn bỏ lại mình Thích Ngọc Tú đâu.
Thích Ngọc Tú: “Cùng tôi qua bên đó khẳng định mất không ít thời gian của mọi người.
“Không sao không sao, chúng ta cũng không có chuyện quan trọng gì để làm, thời gian rất là nhiều"
“Đúng vậy, chiều tối trở về cũng được"
“Bọn em cũng muốn đi theo để nhìn một chút"
Một hàng sáu bảy người phụ nữ liền đi theo Thích Ngọc Tú tới xưởng cán thép, Thích Ngọc Linh công tác ở xưởng chỗ này.
Cô ấy nghe nói có em gái tới tìm, liền vội vàng chạy ra, vừa thấy người đã hô lớn: “Em hai Thích Ngọc Linh hỏi dồn dập: “Sao em lại tới đây? Đã kết thúc thu hoạch vụ thu rồi hay sao? Sao lại không mang mấy đứa bé tới?"
Nói xong, mới gật gật đầu chào hỏi những người khác.
Thích Ngọc Tú: “Em lên đây mua một ít kim chỉ. Chị cả, lúc đầu anh cả gửi cho em 30 đồng tiền.
Bây giờ em lại muốn đưa nó cho chị giữ hộ giúp em Cô liền đem tiền đưa cho Thích Ngọc Linh.
Thích Ngọc Linh: “Được, em đưa cho chị, để chị giữ hộ cho em.
Cô ấy cũng không phải người hay ra vẻ, liền nói thẳng: “Đi, em cùng chị đi về nhà một chuyến, chị đã chuẩn bị cho em sẵn một chút nguyên liệu. Em lấy về đi may cho Tiểu Bảo Châu một bộ quần áođi."
Đôi mắt Thích Ngọc Tú lập tức sáng lên: “Quá tốt rồi ạ.
1059 chữ