Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 96: Chương 96

Chương 96: Chương 96


Thích Ngọc Linh: “Em chờ chị một chút, để chị vào trong xưởng xin nghỉ"
Thích Ngọc Tú muốn tới nhà của Thích Ngọc Linh, mọi người liền không tiện đi theo, cho nên họ hẹn nhau ở cửa chờ của Cung Tiêu Xã. Hai chị em nhà họ Thích sau khi chào tạm biệt bọn họ rồi liền rời đi.
Nhà của Thích Ngọc Linh không xa, cô ở trong khu nhà dành cho nhân viên ở xưởng cán thép. Hai người đi vòng qua khu vườn ở hậu viện, Thích Ngọc Linh giữ chặt tay của em gái, 30 đồng tiền cô ấy vẫn cầm trong tay lại trở về tay của Thích Ngọc Tú.
Cô ấy liền nói: “Em cầm đi"
Thích Ngọc Tú gật đầu. Cô cười hàm hậu: “Chị, cảm ơn chị đã phối hợp với em nha.
Thích Ngọc Linh cười: “Chút kỹ xảo này, chị em còn không hiểu ư?"
Hai người họ là chị em ruột, không cần nói ra cũng hiểu.
Tuy rằng Thích Ngọc Tú không được đọc nhiều sách, cũng không hiểu cái gì là đạo lý lớn, nhưng cũng có chút trí tuệ trong sinh hoạt của phụ nữ nông thôn.
Hôm nay là cô cố ý “mời” mọi người cùng đi lấy tiền, cũng là cố ý đem tiền chuyển qua cho chị gái mình giữ hộ.
Hành động trước là vì để cho hai đứa nhỏ nhà cô có thể đi học được thuận lợi, không bị người ta chỉ chỏ, bàn ra tán vào, còn hành động sau là vì giữ an toàn cho nhà của mình.
Tuy nói rằng trong thôn chưa từng xảy ra chuyện trộm cắp, nhưng mà nhà cổ đông trẻ nhỏ, lại chỉ có mình cô là người lớn. Cho dù cô khá khoẻ mạnh, nhưng cũng phải đặt an toàn của cả nhà lên trên hàng đầu. Chính vì vậy, cô mới nghĩ ra cách này để đánh lạc hướng suy nghĩ của những người khác.
Thích Ngọc Linh: “Em có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy, chị rất vui mừng nha Hai người cùng nhau đi vào nhà, cửa vừa mới mở ra, đã thấy có người từ phòng đi ra, đây là mẹ chồng của Thích Ngọc Linh.
Lưng và thắt lưng của bà vẫn còn thẳng tắp, Thích Ngọc Tú vội chào: “Chào thím ạ"
Bà mỉm cười: “Em gái của Ngọc Linh tới hay sao? Mau vào ngồi đi, buổi trưa ở lại ăn cơm đi, để thím đi tiệm cơm quốc doanh mua thêm đồ ăn.
Thích Ngọc Tú vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, con đi cùng người trong thôn lên đây. Đã hẹn cùng nhau trở về rồi ạ.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, cô vội vàng lấy đồ vật từ trong giỏ tre của mình ra, nói: “Con biếu mọi người một chút gạo"
Bà sửng sốt, Thích Ngọc Linh cũng sửng sốt theo.
Thích Ngọc Linh: “Em, cái này......"
Không nghĩ tới, Thích Ngọc Tú lại lấy ra một cái túi nhỏ, nói: “Con em dùng nấm đổi cho người ta, em để vào đây để cho mọi người tiện cầm Cô đẩy đẩy Thích Ngọc Linh, rồi nói: “Chị, chị đi lấy đồ đựng đi. Nhà em chỉ có một cái túi này, không thể để lại được đâu"
Thích Ngọc Linh: “Không được, không được, cái này chị không thể nhận được. Nhà em mỗi ngày trôi qua đều không dễ dàng. Vất vả lắm mới đổi được chút lương thực tinh, chúng ta làm sao có thể nhận được chứ Thích Ngọc Tú thẹn thùng cười: “Chị cả, chị luôn giúp đỡ em, mỗi lần như vậy vì em túng thiếu cho nên cũng không thể biếu được gì cho chị. Mãi mới có được một chút đồ vật em thấy chất lượng khá tốt, dĩ nhiên là muốn tỏ chút tấm lòng với chị rồi.
Nói tới đây, cô lại càng thêm ngượng ngùng nói: “Năm nay nấm nhà em đều dùng để đổi lương thực tinh, không còn thừa lại nhiều, em cũng chỉ cầm một xâu nấm khô lại đây thôi” Thích Ngọc Linh: “Em đang nói cái gì vậy! Chị còn có thể ghét bỏ em vì chút đồ vật đó hay sao hả?"
Cô vẫn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của em gái mình, trong lòng có chút chua xót, sau đó liền nói: “Được, cứ như vậy đi.
Cô quay đầu lại nói: “Em ngồi xuống đi đã"
Lúc này mẹ chồng của Thích Ngọc Linh cũng nhiệt tình nói: “Em gái của Ngọc Linh, con ngồi đi, thím pha cho con một ly nước đường đỏ nha.
Bà liền đi theo Thích Ngọc Linh vào trong phòng bếp, lấy thùng đựng gạo.
Thích Ngọc Tú đem túi gạo trút ra, một cái thùng vậy mà không chứa hết được.
Thích Ngọc Linh khiếp sợ nhìn em hai của cô.
Cô cất giọng bén nhọn: “Thế này mà em còn nói là ít hay sao! !!"
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Em chỉ ước chừng thôi mà.
Thích Ngọc Linh mua lương thực nhiều, khối lượng bao nhiêu cô chỉ liếc một cái là biết, chỗ gạo này khoảng từ bốn tới năm cân, không sai biệt nhiều lắm.
Nhưng như vậy là quá nhiều rồi đó.
Công nhân bọn họ cả tháng chỉ mới được cung ứng hai cân gạo và tám cân mì.
Mà chỗ này còn nhiều hơn hai tháng cung ứng của cô nữa.
Thích Ngọc Linh nói lắp: “Em...... Tại sao em lại mang tới nhiều như vậy chứ.
Thích Ngọc Tú: “Chị, chị cũng biết mà, nhà em ở giữa sườn núi. Nếu mà tuyết tới sớm, có khi đến tết cũng không ra khỏi nhà để đi chúc tết được. Lễ năm mới gì đó lại càng không có, may mắn lần này em có một chút lương thực, cho nên chị cứ nhận lấy đi. Em biết chị quan tâm em tới nhường nào mà"
Thích Ngọc Linh mấp máy môi nhưng không nói được chữ nào hết.
Mẹ chồng của cô ngồi cạnh đó cũng thầm than một tiếng, bà nhìn Thích Ngọc Tú, trong lòng yên lặng gật đầu.
1019 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất