Chương 97: Chương 97
Con dâu nhà bà vào cửa đã mười sáu, mười bảy năm nay, vẫn luôn chiếu cố nhà em gái ruột của nó. Thực sự ra trong lòng hai vợ chồng bà vẫn có một chút ý kiến, mặc kệ là nhà ai, nếu có con dâu cứ chu cấp cho em gái mười mấy năm trời, nhà chồng nào cũng sẽ có ý kiến thôi.
Nhưng Thích Ngọc Linh là dâu hiền vợ thảo, lại thêm Thích Ngọc Tú cũng thật sự rất đáng thương. Chính vì hiểu được điều ấy, vậy nên dù bà có chút ý kiến, nhưng vẫn chưa bao giờ thực sự ngăn cấm hay mắng mỏ con dâu về chuyện này cả.
Hiện tại hiểu được tấm lòng của Thích Ngọc Tú, trong lòng bà cũng thật tâm vui mừng.
Những đồ vật này không nói đến ít hay nhiều, vô dụng hay có giá trị, chúng chính là tấm lòng của Thích Ngọc Tú đối với chị của nó và với cả gia đình của bà.
Bà vốn nghĩ như vậy, nhưng khi bà thấy Thích Ngọc Linh đổ gạo ra, cả người như đang trong mộng, cũng trách không được Thích Ngọc Linh nói chưa thấy loại gạo nào tốt như thế. Đến người cả đời ăn cơm nhà nước như bà, sống tới từng này tuổi rồi, cũng là chưa gặp qua hạt gạo nào trắng bóng đến như vậy.
Gạo bán giá cao trong chợ đen cũng không tốt đến như thế.
Bà cúi đầu đưa tay vào, bốc lên một nhúm rồi tinh tế thưởng thức, nói: “Đúng là gạo ngon. Thích Ngọc Linh ngẩng đầu nhìn em gái mình, liền thấy trong mắt em gái mình đều là vui vẻ. Cô hiểu được em gái mình luôn luôn vất vả, bây giờ lại có thể mang thứ tốt ra biểu gia đình cô. Em gái là muốn giành lại vinh quang cho cô, như vậy chị gái của nó là cô có thể không vui mừng, không sung sướng đến phát khóc hay sao?
Cô cúi đầu nhìn những hạt gạo trắng tinh sáng bóng trong thùng, cảm thấy chúng tuy rằng không nói được nhưng lại hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.
Nếu là em gái đã muốn lấy lại vinh quang cho cô, cô cũng không tiện nói gì thêm trước mặt mẹ chồng mình, cô chỉ nói: “Lần trước em nhờ chị đổi vải dệt cho em, chị đã đổi được rồi này” Cô trở lại phòng, cầm một khối vải ra. Đó là một khối vải màu xanh bộ đội, cô nói: “Đây, cái này em thấy thế nào? Cái này là hàng loại ở xưởng của anh rể em làm. Tuy là hàng loại, nhưng mà em xem, chỗ này chỉ có một chút vết loang không cân đối. Hơn nữa những chỗ bị dính mốc lấm tấm này, em về ngâm kỹ một chút là sẽ có thể giặt sạch. Khối vải này có thể may cho Bảo Châu một bộ quần áo mới đấy.
Thích Ngọc Tú: “Vâng, tốt quá rồi ạ."
Cô yêu thích khối vải không muốn buông tay, ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn chị, chị cũng gửi lời cảm ơn anh rể giúp cho em nhé.
Thích Ngọc Linh xua tay: “Có cái gì mà cảm ơn chứ? Anh rể em lấy ra chỉ mất chút thời gian để báo cáo, chứ có mất tiền bạc gì đâu. Em không biết cái khăn lụa mà em đưa, người ta đã thích đến thế nào đâu"
Thích Ngọc Tú liền gật đầu: “Đẹp, nhưng mà không tiện để sử dụng"
Điều kiện tốt mới có thể chú ý đẹp hay không đẹp, bọn họ nghèo nên chỉ chú ý có tiện dụng hay không mà thôi.
Thích Ngọc Linh gật đầu: “Đúng vậy.
Lại nghĩ đến chuyện chia lương thực, cô hỏi: “Năm nay chia lương thực, nhà em có đủ ăn không vậy?"
“Đủ, chị cứ yên tâm đi ạ?
Thích Ngọc Tú ở trước mặt chị cả, liền nói thật: “Lần này em tới công xã là muốn mua một ít đồ vật dùng được trong nhà, trong khoảng thời gian này, em không định xuống núi. Mùa thu trong núi vẫn còn có một chút sản vật, em muốn đi một vòng, nhìn xem có thể hay không bắt được vài con gà rừng hoặc thỏ hoang, để đến bữa cơm mùa tết được cải thiện hơn so với mọi năm. Thích Ngọc Linh liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Nếu thật sự dễ dàng như em nói thì ai cũng muốn lên núi ở hết cả rồi"
Thích Ngọc Tú cười: “Em biết mà, nhưng em có sức khoẻ hơn người, khẳng định cũng có cơ hội nhiều hơn những người khác."
Đừng nói Thích Ngọc Linh, ngay cả bà cũng phải bật cười.
Bà nói: “Tuy nói con có sức khoẻ, nhưng trên núi cũng không an toàn, đừng nên chủ quan quá.
Thích Ngọc Tú: “Con hiểu được ạ"
Bà nhìn nhìn hai chị em, sau đó xoay người đi vào buồng, rất nhanh liền cầm cái túi nilon ra nói:
“Em gái của Ngọc Linh, nếu con không ở lại ăn cơm, thím cũng không ép. Cái này con mang về cho mấy đứa nhỏ ăn đi Bà cầm theo một túi đậu phộng đường cùng một túi gạo nếp.
Thích Ngọc Tú vội vàng xua tay: “Thím ơi, con không cần đâu, con...” “Con cái gì mà con, chúng ta cũng nhận quà của con đó thôi.” Thích Ngọc Tú đỏ mặt: “Con lên đây biếu đồ, sao có thể mang thêm đồ về......
“Có gì mà không thể? Nếu con không cầm, thì bà già này sẽ tức giận đó” Thích Ngọc Tú mặt đỏ nhận lấy đậu phộng đường cùng gạo nếp, lại uống hết ly nước đường đỏ, cô đặt cái ly xuống nói: “Thưa thím, con về trước đây ạ. Con cùng người trong thôn tới đây, lại ước hẹn cùng nhau trở về......"
1055 chữ