Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 98: Chương 98

Chương 98: Chương 98


Thích Ngọc Linh: “Được rồi, chị không giữ em ở lại. Có chuyện gì thì cứ nói với chị nha.
Thích Ngọc Tú vội vàng gật đầu: “Vâng ạ."
Cô đã tính toán buổi trưa sẽ trở về, dĩ nhiên là không thể được chậm trễ được. Đã xử lý xong chuyện bên này, cô vội vã đi tới Cung Tiêu Xã. Từ xa đã thấy mọi người đang chờ cô ở chỗ đó. Bọn họ cũng không mua được nhiều đồ vật, nói thật đồ vật ở trên này thì có mấy người phụ nữ nông thôn đủ sức mua sắm được đâu?
Bọn họ chỉ mua những đồ trong nhà cần như kim chỉ, dầu muối tương dấm, ngoài ra không còn gì nữa hết.
Mấy người ngồi ở bậc thang ngoài cửa của Cung Tiêu Xã để chờ Thích Ngọc Tú, cả đám đang bàn tán về chuyện anh cả của Thích Ngọc Tú gửi tiền cho cô.
Ba mươi đồng tiền, thật đúng là một số tiền khổng lồ.
Giống như con trai lão Lưu trong thôn đi làm ở trên công xã, tiền lương một tháng chỉ là 28 đồng.
Cũng có nghĩa là anh cả của Thích Ngọc Tú đã gửi cho cô cả một tháng tiền lương, chuyện này làm nhiều người vô cùng hâm mộ.
Mà khi Thích Ngọc Tú vội vàng trở lại, mọi người...... Càng thêm hâm mộ.
Vì sao?
Bởi vì Thích Ngọc Tú không chỉ có anh cả hỗ trợ, chị cả cũng đã giúp đỡ không ít.
Có nhà ai mà chị gái đã đi lấy chồng còn có thể giúp đỡ em gái mình như vậy đâu. Đậu phộng đường cùng gạo nếp, mấy món này thật sự là khó thể có được, thế nhưng cũng chưa là gì so với khối vải kia. Khối vải đó đủ để may cả một bộ quần áo cho đứa nhỏ. Người lớn cũng có thể may được một cái áo dài. Không thể không nói, tất cả mọi người đều đỏ bừng cả hai mắt. Lúc đi vốn dĩ Thích Ngọc Tú nghĩ mình phải đi mua một chút đường, thế nhưng bây giờ lại không cần đến, cô chỉ mua một túi muối và một hộp que diêm để đốt đèn dầu. Đoàn người liền cùng nhau đi trở về.
"Cô qua đó một chuyến mà cầm nhiều đồ vật như vậy, mẹ chồng chị cả của cô không nói gì sao?"
Thích Ngọc Tú: “Không có, đậu phộng đường cùng gạo nếp là do thím ấy đưa cho tôi đấy. Nhà bọn họ thật tốt bụng"
Cô nói xong câu này liền hứng lấy một rổ ánh nhìn từ tất cả mọi người. Đương nhiên cũng có người không có ý tốt, nói: “Dĩ nhiên là họ đưa cho cô rồi. Cô đưa cho chị cả cô tận ba mươi đồng tiền cơ mà. Cô đúng là rộng rãi quá, cô cũng không sợ chị của cô dùng mất sao? Dù gì cô ấy cũng có gia đình rồi. Nói không chừng, dùng một chút đồ vật mê hoặc cô, quay đầu lại cầm tiền của cô tiêu xài xả láng rồi cũng nên Thích Ngọc Tú dừng chân lại, nghiêm túc nói: “Cô còn nói như vậy, có tin là tôi đánh cô ngay tại đây hay không hả?"
Thích Ngọc Tú: “Mấy năm nay chị cả tôi mang đồ tới cho tôi, cũng không ít hơn 30 đồng tiền đó.
Người nhà của cô là cái loại như thế, đừng nghĩ rằng mỗi người đều như vậy. Chị cả tôi là người như thế nào, tự tôi hiểu rõ.
Điền Ngọc Trinh hát đệm: “Chị dâu nói không sai, người ngoài không thể hiểu được, nhưng mấy năm nay tôi đều nhìn thấy. Không ai tốt như chị Thích Ngọc Linh đâu?
“Thôi thôi, vợ Điền lão nhị cũng không có ý gì khác, Vợ Điền Đại cô cũng đừng nóng giận. Chúng ta đều đã gặp chị cả của cô rồi, ai cũng hiểu được cách làm người của cô ấy. Mọi người sợ Thích Ngọc Tú đột nhhiên phát bệnh ngay tại chỗ. Nếu cô ấy đánh người ở đây, mọi người đều khó có thể can ngăn mà hoà giải.
Cũng may chuyện này cũng không quá nghiêm trọng, dưới sự hoà giải của mọi người, chuyện này coi như được bỏ qua.
Điền Ngọc Trinh: “Chị dâu, ngày mai hai chị em mình cùng nhau lên núi đào đồ ăn nhé?” Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Không được, chị muốn lên núi sớm một chút. Vào núi để kéo một ít củi khô về. Mấy ngày này bọn nhỏ đều đào đồ ăn mà không đi nhặt củi. Củi khô trong nhà không thể không có được, trời lại sắp lạnh rồi.
Điền Ngọc Trinh ngẫm nghĩ, cũng đúng, nhà bọn họ đều có đàn ông, còn nhà Thích Ngọc Tú thì không có.
Hơn nữa, cô cũng không đủ sức lên núi kéo củi, nhà lại có đàn ông thì không đáng để làm khổ chính mình như vậy.
Sau khi nghe thấy lời này, mọi người vừa rồi còn hâm mộ, ghen ghét Thích Ngọc Tú, lập tức lại chuyển sang thương cảm cho cô.
Đoàn người Thích Ngọc Tú trở về thôn, đường ai nấy đi, ai về nhà người nấy. Nhưng mà không cần đoán cũng có thể biết, chuyện anh cả cô gửi về cho 30 đồng tiền, cũng như cô mang cho chị cả để giữ hộ, nhất định không quá một buổi tối, cả thôn đều biết chuyện. Chẳng qua ý định của Thích Ngọc Tú ban đầu cũng chính là như vậy.
Cô vừa lên núi đã thấy khói bay lên từ ống khói nhà mình. Bước chân của Thích Ngọc Tú dần nhanh hơn.
“Mẹ!” Tiểu Bảo Nhạc ở trong sân dạo tới dạo lui, nhìn thấy Thích Ngọc Tú, cây gậy nhỏ trong tay liền vung lên.
Thích Ngọc Tú cười nói: “Tiểu Bảo Nhạc đang làm gì vậy?"
Tiểu Bảo Nhạc vỗ ngực, nói: “Chơi ạ.
Suy nghĩ một chút, lại vỗ ngực nói: “Là rèn luyện an Thích Ngọc Tú liền bật cười, cô nói: “Con chưa ăn cơm đúng không?"
1003 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất