Chương 392
Lời này nói rất có lý.
Không sợ tặc đến trộm, chỉ sợ tặc mãi nhớ thương.
Ai dám chắc tên Kiếm Ma kia sẽ không đợi đến lúc ngươi bất cẩn mà đâm một nhát?
Đúng lúc này ——
Một tên đệ tử nhanh chân chạy đến cửa phòng nghị sự, lớn tiếng nói vọng vào trong: “Các vị trưởng lão, có phi thư.”
“Phi thư ai gửi đến?”
“Kiếm Ma.”
Trong lòng đám trưởng lão đều trầm hẳn xuống. Rốt cuộc cũng đến rồi.
Đan Vân Tranh nhướng mày, phất tay nói: “Đọc đi.”
Nàng ta hiểu rằng, loại sự tình này nhất định phải trói chặt đám người lại cùng một chỗ, nếu không… với lực lượng của một mình nàng ta, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi lưỡi kiếm của Kiếm Ma.
Tên đệ tử mở thư ra, nhìn lướt qua nội dung thư, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu nhưng vẫn hắng giọng đọc:
“Tại hạ Ngu Thượng Nhung, mời báo lại cho nhị trưởng lão Đan Vân Tranh của La Tông biết… Phàm là những người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm. Nay Ma Thiên Các phá lệ khai ân cho Đan trưởng lão có được cơ hội thỉnh tội. Kể từ ngày hôm nay, cứ mỗi bảy ngày Ma Thiên Các không thấy Đan trưởng lão đến thỉnh tội thì tại hạ sẽ thêm một người vào danh sách, cho đến khi trưởng lão La Tông không còn một ai.”
“Tại hạ không giỏi nói chuyện, xin thông cảm nhiều hơn.”
Sau khi đọc xong, tên đệ tử ngây ngẩn cả người. Mẹ nó cái thứ này thật sự là bút tích của Kiếm Ma?
Đừng nói là hắn, ngay cả các vị trưởng lão có mặt ở đây cũng không hiểu ra sao.
Vẻ mặt Đan Vân Tranh cực kỳ phức tạp, nàng ta hít sâu một hơi rồi nói: “Chính là hắn. Không sai được.”
“Thật sự là hắn?”
“Trước kia ở trên đỉnh đệ tam thánh địa, ta từng lấy tiễn tập kích hắn. Nhưng người này có cương khí cực kỳ hùng hậu nên không thành công. Không ngờ hắn lại là kẻ có thù tất báo.” Đan Vân Tranh nói. “Chư vị không cần phải sợ hắn.”
Đám người quay sang nhìn Đan Vân Tranh.
Có thể nói việc mình đánh lén người khác đường hoàng tới vậy chỉ sợ có mỗi Đan Vân Tranh làm được.
“Không đúng.”
Lộ Bình đưa tay ngăn lại. “Trong phi thư có nói, Đan trưởng lão có thể đến Ma Thiên Các thỉnh tội!”
“Lộ trưởng lão nói có lý.”
“Tán thành.”
Đan Vân Tranh sững sờ, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ánh mắt và thái độ của mọi người đã hoàn toàn khác với lúc nãy.
“Ý gì đây?” Đan Vân Tranh nói thẳng.
“Đan trưởng lão… lấy đại cục làm trọng, ta cảm thấy cô nên đi thỉnh tội thì hơn.”
“Đúng vậy… theo lệ cũ của Ma Thiên Các thì lẽ ra bọn hắn sẽ giết cô, nhưng nay lại cho một cơ hội đi thỉnh tội thì chắc sẽ không ra tay quá nặng.”
“Đan trưởng lão, tuy La Tông không yếu nhưng cũng không cần thiết phải đối địch với Ma Thiên Các. Hãy lấy đại cục làm trọng.”
Đám người trăm miệng một lời, đồng thanh nói: “Mời Đan trưởng lão lấy đại cục làm trọng.”
Tình cảnh này khiến Đan Vân Tranh bất ngờ.
“Hừ…” Đan Vân Tranh chắp tay nói. “Hay cho một cái danh sách tử vong… Nếu ta không đi thì sao?”
Lộ Bình nghiêm túc nói: “Vậy chúng tôi chỉ có thể mời trưởng lão đi.”
Hắn nhấn tiếng “mời” rất mạnh.
Từ đầu tới cuối thái độ của Lộ Bình rất kiên định chứ không gió chiều nào theo chiều nấy như các trưởng lão khác. Hắn cho rằng ai đắc tội với Ma Thiên Các thì kẻ đó nên tự mình chịu chết!
Phải biết rằng… đối phương chính là Kiếm Ma!
Tự Đan Vân Tranh tạo nghiệt, hà cớ gì lại bắt cả La Tông phải gánh trách nhiệm?
“Được, ta đi!” Đan Vân Tranh trừng mắt nói.
Lộ Bình đáp: “Như vầy đi, ta có một bằng hữu có toạ kỵ, ta sẽ mượn về cho Đan trưởng lão cưỡi toạ kỵ tới Ma Thiên Các.”
“Như thế rất tốt.”
“Như thế rất tốt.”
Các trưởng lão khác đều gật đầu tán thưởng.
Đan Vân Tranh cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn nhưng vẫn phải ráng nhịn xuống.
Sự tình về danh sách tử vong chỉ trong một thời gian ngắn đã lan truyền khắp tu hành giới.
Có người nói Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung vì muốn bức người ta xuất hiện mà dùng thủ đoạn thêm người vào danh sách, lạm sát kẻ vô tội khắp nơi.
Chỉ trong một tháng, Ngu Thượng Nhung đã nghiễm nhiên đứng hạng thứ hai trên Hắc Bảng.
Nhưng sự thật là chỉ có một mình Đan Vân Tranh được nhận đãi ngộ này.
——————
Ba ngày sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Tâm tình Lục Châu vô cùng tốt. Trong khoảng thời gian Ngu Thượng Nhung đi xử lý những người trong danh sách, điểm công đức của Lục Châu nhanh chóng bay vọt lên.
Điểm công đức: 32.250 điểm.
Điều này có nghĩa là hắn đã có thể mua được pháp thân Thập Phương Càn Khôn. Vượt qua được ngưỡng cửa này, hắn sẽ tiến vào Nguyên Thần cảnh.
Nhưng Lục Châu không định gấp gáp như vậy.
Đúng lúc này ——
Chu Kỷ Phong bước vào đại điện, khom người thông báo: “Các chủ, Đan Vân Tranh đã đến.”
“Hửm?” Lục Châu chắp tay đi xuống bậc thềm.
Chu Kỷ Phong nói: “Tu hành giới hiện đang đồn rằng nhị tiên sinh gửi phi thư cho La Tông, nói là nếu Đan Vân Tranh không đến Ma Thiên Các thỉnh tội thì mỗi ngày nhị tiên sinh sẽ tăng thêm ba người La Tông vào danh sách.” Chu Kỷ Phong nói.
Lục Châu nhíu mày.
Ngu Thượng Nhung tuy thích vác kiếm đi khiêu chiến cao thủ nhưng không phải là loại người đam mê giết chóc, sao có thể ngang ngược như thế?
“Ngươi nghe ai nói?” Lục Châu hỏi.
“Hôm qua đệ tử Ma Thiên Các đi tới Canh Tử Trấn mua sắm vật dụng, đã nghe người trong dịch trạm nói thế.”
“Đồn đại linh tinh.” Lục Châu lắc đầu. “Đưa Đan Vân Tranh tới đây.”
“Vâng.”
Chu Kỷ Phong rời khỏi đại điện. Lục Châu cũng quay về ghế chủ toạ.
Đám người Hoa Nguyệt Hành nghe tin liền nhanh chóng chạy tới.
Không bao lâu sau, nhóm năm người Đan Vân Tranh được Chu Kỷ Phong dẫn đường tiến vào Ma Thiên Các.
Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn hắn tới Ma Thiên Các trong truyền thuyết nên ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng.
Vào đại điện, bốn người hạ rương xuống, khom người hành lễ. Đan Vân Tranh đứng phía trước chắp tay nói: “La Tông Đan Vân Tranh đến thỉnh tội.”
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Đan Vân Tranh nhìn về phía lão giả ngồi trên đại điện, sau đó khoé mắt tình cờ trông thấy thân ảnh Hoa Nguyệt Hành, nàng ta lập tức cả kinh, tức giận quát:
“Là tên nghiệt đồ nhà ngươi? Nghiệt đồ, ngươi dám bái nhập nơi này?”
Hoa Nguyệt Hành biến sắc, lui lại ba bước.
Cũng chính lúc này, Lục Châu khẽ nhấc tay lên. Một Đạo môn chưởng ấn cỡ nhỏ bay tới.
Đan Vân Tranh đưa hai tay lên đón đỡ, cương khí hộ thể xuất hiện khiến chưởng ấn tiêu tán.
Vù vù!
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh đột nhiên bay vụt tới! Thương ảnh chi chít chồng lên thành ngàn trọng.
Phanh phanh phanh!
Cho dù Đan Vân Tranh là cao thủ lục diệp nhưng bị Đoan Mộc Sinh đột nhiên tập kích ở khoảng cách gần như vậy cũng thấy không chịu đựng nổi.
Huống chi Đoan Mộc Sinh ngày ngày đều luyện tập với cao thủ thất diệp Hoa Vô Đạo, lực công kích đã mạnh hơn xưa rất nhiều.
Mà Đan Vân Tranh lại là cung tiễn thủ, một khi bị đối thủ đánh cận thân thì cho dù có mạnh hơn đối phương tam diệp cũng khó lòng thi triển thủ đoạn, nàng ta không thể không lùi ra sau!
Cương khí hộ thể toàn thân liên tục rung động cho đến khi vỡ vụn!
Ầm!
Đan Vân Tranh bay ngược ra sau, lăng không xoay người hạ xuống.