Chương 141: Ta không dễ bị ức hiếp như vậy
Chư Hồng Cộng nhăn nhăn nhó nhó, trong lòng do dự không biết có nên ra ngoài nghênh chiến hay không.
Vẻ mặt Vu Chính Hải rất bình tĩnh, rõ ràng là đang muốn xem kịch.
Có khóc cũng không giải quyết được vấn đề.
Nếu thật sự đánh không lại thì khi đó bỏ chạy cũng không muộn!
Chư Hồng Cộng ho nhẹ hai tiếng rồi nói với tên thuộc hạ: “Theo bản vương ra nghênh chiến!”
Có lẽ là do chưa kịp phản ứng.
Tên thuộc hạ theo thói quen nói: “Trại chủ, ra hậu sơn, mau mau!”
“Cái gì mà hậu sơn! Nghênh chiến!” Vừa nói Chư Hồng Cộng vừa đá hắn một cước.
Hai người một trước một sau bước ra ngoài.
Vu Chính Hải lạnh nhạt đứng dậy, chắp tay sau lưng đi ra.
Bên trong trại không còn người nào cũng rất nhàm chán, chẳng bằng ra ngoài xem náo nhiệt vui hơn.
Trên bầu trời bên ngoài Mãnh Hổ sơn trại quả nhiên có một chiếc phi liễn của Chính Nhất Đạo.
Các huynh đệ trong Mãnh Hổ sơn trại vừa mới được phi liễn của U Minh Giáo làm cho mở rộng tầm mắt, bây giờ thấy phi liễn Chính Nhất Đạo cũng chẳng còn ngạc nhiên. So với chiếc phi liễn kia thì chiếc này hoàn toàn nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn lại đám huynh đệ, miệng hò hét: “Các huynh đệ… bắt đầu tập luyện nào! Ai không tu hành thì tránh đi! Người đã vào Thông Huyền cảnh và Ngưng Thức cảnh chuẩn bị cạm bẫy hầu hạ khách tới. Phạn Hải cảnh trở lên lập tức tập hợp!
Các huynh đệ trong Mãnh Hổ sơn trại hành động cực nhanh.
Ánh mắt Vu Chính Hải đảo quanh… khẽ gật đầu.
Một cái sơn trại nhỏ bé lại có trình độ ứng phó nguy hiểm đến mức này cũng là khó được.
Soạt!
Soạt!
Trong rừng cây xung quanh sơn trại cỏ dại mọc đầy, từ bốn phía đột nhiên xuất hiện các loại cung nỏ cỡ lớn!
Thấy cự nỏ loại thủ thành xuất hiện, Vu Chính Hải đi đến bên cạnh lão bát, chắp tay thản nhiên nói: “Lão bát, hoá ra ta đã xem thường đệ.”
“Hắc hắc, đại sư huynh… dù sao đây cũng là hang ổ của ta, không có chút thủ đoạn sao được? Nếu không đã sớm bị người ta nhổ sạch rồi!”
Cự nỏ thủ thành đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chư Hồng Cộng nhìn lên phi liễn trên bầu trời: “Cự nỏ thủ thành này chính là khắc tinh của phi liễn! Bắn cho ta ——”
Hắn lập tức ra lệnh!
Ngay cả cơ hội để Chính Nhất Đạo có thời gian nói mấy câu cũng không cho.
Từng đạo cung tên xé không lao tới.
Vù!
Vù vù!
Lực lượng của cung nỏ cỡ lớn cực mạnh, muốn ngăn cản cự nỏ này thì tu hành giả bảo vệ phi liễn phải có cương khí thật hùng hậu, nếu không khi cương khí bị xuyên thủng thì phi liễn cũng sẽ rơi xuống.
Thanh âm mười đạo cung nỏ phá không bắn lên trời vang vọng trong rừng cây.
Quả nhiên ——
Các tu hành giả vây chung quanh phi liễn sắc mặt biến hoá.
Phát động cương khí hộ thể!
Ầm!
Choang choang!
Trên thân những tu hành giả xuất hiện vòng cương khí bảo hộ, chấn bay những cung nỏ vừa bắn tới.
“Đúng là không tiếc bỏ tiền vốn!” Chư Hồng Cộng cau mày.
Nỏ thủ thành dùng để đối phó với phi liễn bình thường thì được, cho dù không giết tu hành giả thì cũng sẽ làm loạn trận hình của đối phương, bắn rơi phi liễn.
Nhưng muốn đối phó với tu hành giả tu vi tương đối cao thì có chút khó khăn.
“Lần nữa!” Chư Hồng Cộng hạ lệnh!
Tiêu hao nguyên khí của bọn họ!
Cung nỏ lao vút lên.
Cùng lúc đó, phi liễn đã bay tới bên trên Mãnh Hổ Cương.
Vù vù vù…
Lại một nhóm cung nỏ cự hình bay về phía phi liễn.
Tu hành giả bảo vệ phi liễn lại phóng thích ra cương khí hộ thể!
Cung nỏ bị chấn bay, cương khí trên không trung tạo thành từng vòng sóng gợn.
Trong phi liễn đột nhiên truyền ra một âm thanh hùng hồn vang vọng toàn bộ Mãnh Hổ sơn trại.
“Chư Hồng Cộng, quả nhiên ngươi trốn ở chỗ này. Lần trước để ngươi chạy thoát khỏi Thanh Ngọc đàn, lần này ta xem ngươi còn chạy được đi đâu!”
Mấy chục tên tu hành giả bước ra khỏi phi liễn, ngự không mà tới.
“Trại chủ! Cung nỏ không dùng được rồi! Có cần lui hay không?!”
“Câm miệng!”
Đại sư huynh đang đứng bên cạnh, sao Chư Hồng Cộng có thể để đại sư huynh chế giễu mình.
Hắn quay đầu lại nhìn Vu Chính Hải, cười nói: “Đại sư huynh… sư đệ ta không phải kẻ bất tài!”
Nói rồi hắn vung tay, cất cao giọng nói: “Bát Phương Trận!”
Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng phụ hoạ:
“Thiên, địa, phong, vân, long, hổ, điểu, xà!”
“Toàn bộ vào chỗ!”
“Khởi động!”
Lấy Mãnh Hổ Sơn làm trung tâm, một nửa vòng tròn màu đen và một nửa vòng tròn màu trắng hợp lại thành một vòng tròn lớn. Bên ngoài vòng tròn, tám đạo trận thức đồng thời phát sáng.
Vu Chính Hải khẽ gật đầu tán thưởng. “Xem ra bát sư đệ của ta cũng không quá ngốc. Vị trí địa hình của Mãnh Hổ sơn trại đúng là cực kỳ thích hợp để phát huy uy lực của Bát Phương Trận!”
“Đại sư huynh quá khen!” Chư Hồng Cộng được đại sư huynh khen ngợi, trong lòng vô cùng đắc ý… Khó lắm nha, cả đời mới được khen một lần.
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nói: “Bát Phương Trận là trận pháp của Đạo môn… có thể phá rối nguyên khí chung quanh rồi quy tụ vào giữa, tạo thành một lốc xoáy. Phi liễn tới gần chắc chắn sẽ rơi vỡ.”
“Đại sư huynh kiến thức rộng rãi, ta thật bội phục huynh.” Chư Hồng Cộng nói.
Vù —— ——
Phi liễn vừa vặn bay đến ngay trên đầu Mãnh Hổ Sơn.
Bát Phương Trận đã hình thành.
Nguyên khí bốn phương tám hướng rung động, cuồng phong cuộn mây!
Dưới lực tác động của Bát Phương Trận, nguyên khí ngưng kết thành cương!
Trên bầu trời Mãnh Hổ Sơn xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ!
“Không xong! Là Bát Phương Trận! Bay đi, mau bay đi!” Trưởng lão Chính Nhất Đạo thấy thế vội vàng hạ lệnh.
Tu hành giả bảo vệ xung quanh phi liễn dùng toàn lực điều động nguyên khí.
Vu Chính Hải gật đầu. “Bọn họ cũng không quá ngốc, còn biết bỏ chạy.”
“Đại sư huynh… sao huynh lại nói giúp người ngoài.”
Vu Chính Hải mỉm cười nói: “Nếu còn không động thủ, đợi khi phi liễn bay ra khỏi Bát Phương Trận thì trận pháp này của đệ xem như đã lãng phí mấy năm tích trữ nguyên khí.”
Chư Hồng Cộng hiểu ý.
Hai chân hắn đạp mạnh, thân hình nhanh như chớp lao ra giữa không trung Bát Phương Trận.
“Bát sư đệ… Thần Đình cảnh chung quy vẫn là Thần Đình cảnh, đừng che giấu làm gì!” Vu Chính Hải chắp tay nhắc nhở.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vu Chính Hải, ngón tay Chư Hồng Cộng co lại thành trảo như thể đang bắt lấy một đạo cương khí hùng hồn nào đó.
Cương khí vờn quanh vòng xoáy khổng lồ.
Nguyên khí bên trong Bát Phương Trận vừa vặn bị Chư Hồng Cộng thuận lợi chụp lấy.
“Cửu Kiếp Lôi Cương!”
Cương khí biến thành màu lôi điện.
Khác với Lôi cương của Lục Châu, Cửu Kiếp Lôi Cương của Chư Hồng Cộng do nguyên khí ngưng tụ thành cương, cùng cương khí của bản thân giao thoa kịch liệt nên sinh ra ảo giác như lôi điện!
“Thật là thú vị… bát sư đệ mượn Bát Phương Trận để phát huy uy lực của Cửu Kiếp Lôi Cương đến mức lớn nhất!”
Tay Chư Hồng Cộng cầm cương khí như đang bắt một con rồng, miệng quát to: “Phá!”
Lúc này phi liễn đang giãy giụa rời khỏi lốc xoáy.
Tiếc là…
Đợt tấn công của Chư Hồng Cộng đã đến!
“Tản ra!”
Tu hành giả đứng bốn phía quanh phi liễn không thể không tản ra, né tránh một kích trong Bát Phương Trận!
Ầm!
Chư Hồng Cộng đánh trúng phi liễn!
Cương khí hỗn loạn giao thoa bay múa đầy trời, tựa như bông tuyết, lại càng giống như pháo hoa đang nở rộ!
Với tư cách là đệ tử Ma Thiên Các… chỉ dựa vào tu vi Thần Đình cảnh, sao hắn có thể trở thành ma đầu một cõi?
Đáp án nằm ở chỗ này.
Mấy ngàn huynh đệ Mãnh Hổ Sơn đều ngửa mặt lên trời quan sát một kích kinh người này!
Lộng lẫy chói mắt khiến người ta phải cảm thán.
Không có cương khí hộ thể của tu hành giả, một kích này đã phá hỏng trận văn trên thân phi liễn!
Roạt roạt!
Phi liễn nứt ra!
Nó trở nên lung lay sắp đổ, không còn lực lượng để bay đi!
Lốc xoáy trong Bát Phương Trận thuận thế hút vào!
“Trại chủ thần uy!”
Các huynh đệ Mãnh Hổ Cương chưa từng thấy Chư Hồng Cộng đại hiển thần uy như thế!
Một kích này đã cổ vũ sĩ khí và lòng tin cho các huynh đệ Mãnh Hổ Sơn!
Chư Hồng Cộng đứng trong Bát Phương Trận, trầm giọng nói: “Còn chưa có kết thúc đâu, ta đã nói ta không dễ bị ức hiếp như vậy!”
Cùng lúc đó.
Khi chiếc phi liễn đã không thể bay tiếp, các tu hành giả Chính Nhất Đạo lập tức bước ra xa, tản mát trên bầu trời!