Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 106: Lão già, lão đúng là chó nhất trong những người sống chó!

Chương 106: Lão già, lão đúng là chó nhất trong những người sống chó!

Thất bại rồi sao?

Tu Thần nhướng mày một cái.

Chuyện này không thể nào.

Đây tuyệt đối không phải là thất bại!

Cẩm Văn Thiên Thiên nghi ngờ không thôi nhìn Tu Thần, thật sự không biết thứ phát ra tia sáng màu xanh ở trong lòng bàn tay hắn là gì.

Chẳng qua dựa vào tu vi của nàng, Cẩm Văn Thiên Thiên có thể cảm nhận được giữa những tia sáng này mang theo hơi thở của sự hồi phục sinh mệnh.

Lẽ nào hắn thật sự có thể hồi sinh sư phụ?

Nhưng mà đã hơn một giờ trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có là sao?

"Rốt cuộc đệ đang làm gì vậy?" Cuối cùng Cẩm Văn Thiên Thiên nhịn không được mở miệng hỏi.

"Thôi cứ đậy nắp quan tài lại vậy, để cho sư phụ mồ yên mả đẹp. Đệ đặt ở giữa không trung như vậy là không tôn kính sư phụ." Cẩm Văn Thiên Thiên thở dài một hơi, giọng điệu vô cùng yếu ớt nói.

Tu Thần không hề để ý đến Cẩm Văn Thiên Thiên.

Sắc mặt hắn có chút nghiêm túc, trực tiếp tra xét thi thể của lão già.

Từ khi mở hệ thống Lĩnh Vực Vô Địch cho tới nay, vì biểu đạt sự tôn kính của mình đối với lão già nên hắn chưa bao giờ tra xét thi thể của lão.

Nhưng tình huống hôm nay rõ ràng có chỗ không thích hợp.

Tại sao lại không hồi sinh được?

Chỉ cần một cọng lông thôi cũng có thể hồi sinh lại! Huống chi toàn bộ thi thể của lão già đều ở đây.

Trừ khi…

Trừ khi lão không hề chết!

Người còn sống đương nhiên không thể hồi sinh.

Thế nên Tu Thần muốn kiểm tra thân thể của lão già.

Không có tu vi!

Cường độ của cơ thể chỉ ở tu vi Tụ Khí cảnh.

Ánh mắt của Tu Thần ngay lập tức thay đổi.

Thân ngoại hóa thân!

Giống cái tên đột nhiên xuất hiện lúc mình lấy được đan linh tiên thiên y như đúc.

Chẳng qua lại mạnh hơn tên đó rất nhiều.

Tu Thần hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào thi thể hóa thân trước mắt, sau đó giơ ngón tay cái về phía đối phương.

"Lão trâu bò đấy!"

Căn bản là không chết!

Thế thì hồi sinh cái quái gì nữa?

Nếu mà người nọ không chết, hồi sinh hóa thân sống lại, vậy đây không gọi là hồi sinh nữa mà là phục chế sinh mệnh rồi.

Cái gì mà tọa hóa chọn ngày hoàng đạo!

Chính là Quy Thần Chi Pháp!

Thần nguyên hóa thân có lẽ cũng đã trở về với bản thể!

Giống như ngày đó hắn giết chết hóa thân của tên kia. Sau khi giết chết người nọ, ngay lập tức có một luồng thần nguyên xuất hiện, rất nhỏ yếu, tàn khuyết không được đầy đủ. Lúc ấy hắn cũng không hề để ý tới, còn tưởng rằng thần nguyên của người phàm đều yếu ớt như vậy, trực tiếp tan biến hết sạch.

Bây giờ nghĩ lại, lão già ạ, lão đúng là chó nhất trong những người sống chó!

Lão lừa cả ta!

Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn về phía Tu Thần, không biết hắn bỗng nhiên nói những lời này là có ý gì.

"Sao vậy?"

"Lão già có bao nhiêu thân ngoại hóa thân?" Tu Thần hỏi.

Cẩm Văn Thiên Thiên càng thêm khó hiểu, vì sao hắn lại đột nhiên hỏi đến chuyện này? Lẽ nào thi thể trước mắt là thân ngoại hóa thân của sư phụ?

Nghĩ đến đây, ngón trỏ Cẩm Vân Thiên Thiên tỏa ra chân nguyên, ngưng tụ thành một quầng sáng màu trắng ngà bắn về phía thi thể.

"Đúng thật là thân ngoại hóa thân?" Vẻ mặt của Cẩm Văn Thiên Thiên mới đầu là ngạc nhiên, sau đó lại trở nên vui sướng cực kỳ.

Dựa theo những gì Tu Thần nói, nửa năm trước thân ngoại hóa thân này đã tọa hóa! Hiện tượng đó chắc chắn là thần nguyên bị triệu hồi, sư phụ mình không hề chết! Người còn sống!

Thân ngoại hóa thân cũng không phải thịt được hóa thân ra từ trong cơ thể, mà là một con rối mang theo thần nguyên hồn ấn. Thần nguyên và con rối là vô cùng ăn khớp, giống như là một thể vậy.

Nếu như bản thể tử trận, thật ra như vậy cũng không tính là chết thật, bởi vì còn có một luồng thần nguyên ở trên người hóa thân. Mặc dù ít ỏi không trọn vẹn, nhưng nó vẫn giữ nguyên toàn bộ ký ức và tính cách nguyên vẹn.

Sau khi bản thể tử trận, thần nguyên hóa thân cuối cùng sẽ trở thành bản thể. Nhưng tu vi lúc trước sẽ không còn, thậm chí cho dù là thiên tư bậc chín cũng sẽ không còn. Thứ sót lại duy nhất chính là tư chất lúc ngươi luyện thành con rối thần nguyên.

Tất cả đều sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Còn phải trải qua một khoảng thời gian tương đối dài để tu bổ trọn vẹn thần nguyên.

Nhưng ít nhất còn giữ lại một mạng.

Đây cũng là lý do vì sao cường giả Thánh Tôn cảnh đều muốn luyện chế thân ngoại hóa thân. Chẳng may gặp phải kiếp nạn, ít nhất có thể giữ lại một mạng cuối cùng.

"Ban đầu sư phụ có ba vạn sáu nghìn sáu trăm chín mươi chín hóa thân, bị Nhị Nguyên Thánh Vương giết chết ba vạn sáu nghìn sáu trăm chín mươi tám cái, còn một hóa thân không rõ tung tích. Lúc đó chúng ta đều cho rằng hóa thân cuối cùng cũng đã bị Nhị Nguyên Thánh Vương giết chết! Không nghĩ tới nó lại ở đây!"

"Tu Thần, nếu như những lời đệ vừa nói là thật. Như vậy nửa năm trước thân ngoại hóa thân của sư phụ bỗng nhiên tọa hóa, chắc chắn là bị bản thể triệu hồi thần nguyên! Thầy không chết! Từ đầu đến cuối đều chưa từng chết!" Cẩm Văn Thiên Thiên vô cùng kích động nói.

Đúng vậy, lão già chưa chết!

Tu Thần thở dài một tiếng.

Tâm trạng lúc này nên nói như thế nào nhỉ.

Phức tạp.

Mười phần phức tạp.

Đúng là xui như chó!

Ba vạn sáu nghìn sáu trăm chín mươi chín hóa thân!

Ngươi nghe xem! Đây là việc mà con người làm ra được sao?

Tu Thần vẫn luôn cảm thấy Tiger đã cẩn thận lắm rồi.

Không nghĩ tới ông tổ cẩn thận thế mà lại là lão già.

Để cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng chỉ sót lại một cái thân ngoại hóa thân, cho dù tìm không thấy cũng không gây ra được sóng to gió lớn gì, bởi vì tu luyện bắt buộc phải nhìn tư chất! Bởi vì ngươi có trâu bò ra sao thì cũng không thể nào lợi hại bằng bản thể được.

Chẳng qua kết quả thế nào chứ?

Bản thể cũng chưa chết.

Một chiêu Giấu Trời Qua Biển này xác thực rất hay, rất phù hợp với phong cách lập dị của lão già.

Nhưng mà bản thể của lão tùy tiện nhiều năm như vậy, hiện tại đang ở nơi nào? Tu vi ra sao?

Chẳng lẽ đã đạt đến cảnh giới Thánh Vương trong truyền thuyết?

Không đúng, nếu quả thật đã đạt đến cảnh giới đó, dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với lão già, lão sẽ trực tiếp khai chiến với Cửu Thiên Thập Vực để báo thù.

Năm đó lão già còn mất gần nửa năm để lên kế hoạch làm thịt con gà Xích Diễm đã mổ sạch lông mi của lão kia. Đúng thật là có thù tất báo!

“Thôi, chân tướng đã rõ ràng rồi, ngươi cũng vui vẻ lên đi." Tu Thần nói.

Cẩm Văn Thiên Thiên hôm nay đúng thật là vô cùng kích động vui vẻ.

Nàng sở dĩ đến Quảng Thiên vực cũng là vì nghe được một ít lời đồn - nói ở đây xuất hiện cường giả Thánh Tôn cảnh.

Nàng cảm thấy chuyện này không có khả năng, vì thế lập tức tự mình tới đây một chuyến, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn này!

Mặc dù bây giờ vẫn chưa biết sư phụ ở chỗ nào, nhưng ít nhất nàng biết người vẫn chưa chết! Còn sống!

Như vậy là đủ rồi!

"Đệ có muốn rời khỏi đây với ta không? Thừa dịp hiện tại Cửu Thiên Thập Vực còn chưa nhận được tin tức, ta có thể giúp đệ tạm thời trốn đi một khoảng thời gian." Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn về phía Tu Thần, hỏi.

Rời khỏi đây?

Rời khỏi đây để chết à?

Đứng ở đây chờ mấy bé cưng dâng kinh nghiệm tới tận cửa mới là vương đạo.

Tu Thần trực tiếp từ chối, hắn lắc đầu nói: "Không, ta ở đây chờ lão già, sau đó sẽ đánh một trận với lão."

Không đánh không được!

Sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người và người còn không có!

Đồ đệ lão cái gì cũng vô địch, lão biết không?

Sợ chết thì cứ về đây đánh một trận với đồ đệ của lão đi, để ta có thể hả giận. Sau đó đảm bảo lão sẽ sung sướng đến độ muốn bay lên!

Lão sẽ được hồi sinh vô hạn đi chém các vị đại lão của Cửu Thiên Thập Vực.

"Đệ… Tu vi của đệ hiện giờ đã đến cảnh giới nào rồi?" Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn Tu Thần.

Nàng biết Tu Thần chắc chắn là che giấu tu vi, không thì mới vừa rồi làm sao có thể mang mình dịch chuyển tới đây trong khi mình còn đang đề cao cảnh giác chứ?

Hoàn toàn không có một chút sức chống cực nào.

Một kẻ Thánh Tôn cảnh tầng hai tuyệt đối không thể làm được chuyện này.

Tu Thần khẽ cười một tiếng, nói: "Ta nói, để ngươi gọi một tên Thánh Vương qua đây rồi ta làm thịt cho ngươi xem nhé."

"Xì, đệ không muốn nói thì thôi. Chẳng qua đôi mắt của sư phụ vẫn rất tinh tường, đồ đệ mà người nhận chẳng có ai rác rưởi cả." Ánh mắt của Cẩm Văn Thiên Thiên có chút kiêu ngạo.

"Nhưng nhìn người lại không được chuẩn lắm." Tu Thần bổ sung một câu.

"Sẽ báo thù được! Nhất định!" Vẻ mặt của Cẩm Văn Thiên Thiên trở nên âm u.

"Được, trước khi ngươi đi ta muốn làm một chuyện." Tu Thần xoa xoa cổ tay.

"Chuyện gì? Muốn ta giúp một tay sao?" Cẩm Văn Thiên Thiên khó hiểu hỏi.

"Không cần, ngươi không giúp được."

Tu Thần nhếch miệng cười một tiếng, sau đó vung tay lên.

Thân thể của Cẩm Văn Thiên Thiên nháy mắt tan thành mây khói.

[Chúc mừng ngài đánh chết cường giả Thánh Tôn cảnh, nhận được một triệu giá trị lĩnh vực và một trăm triệu điểm kinh nghiệm.]

Giọng nói của hệ thống lập tức vang lên trong đầu Tu Thần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất