Chương 107: Cảnh tượng này, nghĩ thôi đã cảm thấy sảng khoái rồi!
Ký chủ: Tu Thần
Cấp bậc lĩnh vực: 4 (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật, Chấp Chưởng Sinh Tử, Hư Không Tạo Vật)
Kinh nghiệm cần thăng cấp: 287 triệu / 1 tỷ
Phạm vi lĩnh vực: 287 vạn x 287 vạn x 287 vạn
Hôm nay thu hoạch được Cẩm Văn Thiên Thiên, cộng thêm mấy lần lẻ tẻ lúc trước, tính ra phạm vi Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần đã hơn năm ngàn bảy trăm dặm, điểm kinh nghiệm cũng hơn 1/5, có lẽ giết thêm sáu bảy vị Thánh Tôn cảnh nữa là có thể đạt được Sáng Tạo Sinh Mệnh rồi.
Tu Thần cho rằng, đạt được cấp bậc đó mới là lúc bản thân phong cách nhất!
Sáng Tạo Sinh Mệnh, đã muốn tương đương với cấp bậc Thần Sáng Thế.
Lão già thu hút nhiều thù hận như vậy, hắn còn đang nghĩ xem có nên giả mạo một chút. Rải tin tức lão già chưa chết ra ngoài, sau đó dẫn một triệu Đế Sư và hơn mười vạn Thánh Tôn tới đây?
Nghĩ tới hình ảnh kia…
Không đúng, là nghĩ tới đống kinh nghiệm kia, nước miếng đã nhịn không được chuẩn bị rớt xuống.
Thu hồi suy nghĩ lại, Tu Thần hồi sinh Cẩm Văn Thiên Thiên.
Nói thế nào cũng là sư tỷ của mình, chết quá lâu cũng không tốt lắm.
"Đệ vừa mới làm gì ta?"
Cẩm Văn Thiên Thiên sau khi hồi sinh lập tức dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tu Thần.
Trong phút giây vừa rồi, nàng cảm thấy mình như sa vào hư vô, không có ý thức, không có suy nghĩ, xung quanh tối đen như mực, mà bản thân lại không thể cử động.
Cái cảm giác trống rỗng, cô độc và bất lực không tên này khiến cho nội tâm của Cẩm Văn Thiên Thiên hoảng hốt sợ hãi, nhưng nàng lại không có sức lực giãy giụa.
Từ khi trở thành cường giả Thánh Tôn cảnh, đã rất lâu rồi nàng chưa từng trải qua tình cảnh tuyệt vọng như vậy.
"Không có gì." Tu Thần xua tay nói.
Cẩm Văn Thiên Thiên trầm mặt nhìn chằm chằm Tu Thần, trong lòng tức giận không thôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nàng lại không thể nào lên tiếng mắng chửi được.
"Thôi thôi, đệ là đệ tử quan môn của sư phụ, cũng là tiểu sư đệ của ta, ta không chấp nhặt với đệ. Vậy đệ xác định không muốn đi theo ta đúng không? Đệ muốn ở lại nơi này?" Cẩm Văn Thiên Thiên thở dài một tiếng, ánh mắt mang theo một chút thỉnh cầu.
Chỉ có người từng trải mới biết sự tồn tại của Cửu Thiên Thập Vực khủng bố thế nào.
Một kẻ Thánh Tôn cảnh mạnh hơn nữa, cho dù là đạt tới mức viên mãn rồi thì thế nào?
Không phải sư phụ cũng Thánh Tôn cảnh viên mãn đó sao?
Nhưng không đến cảnh giới Thánh Vương thì sẽ không có cách nào phản kháng.
Cho dù có giết tới cửa, chỉ cần Thánh Vương ra tay, mọi chuyện vẫn sẽ thất bại.
Tuy rằng nàng không biết tại sao sư phụ sẽ giấu trời qua biển lừa gạt tất cả mọi người, đặc biệt còn lừa cả Thánh Vương, nhưng nàng biết người cũng phải trả một cái giá rất đắt!
Từng ấy năm rồi vẫn chưa từng xuất hiện tin sư phụ còn sống, hẳn vẫn đang khôi phục ở một nơi nào đó.
"Đúng vậy, lão già nói ta không cần xuống núi. Lão còn nói dưới chân núi rất nguy hiểm. Lời của người sắp chết mà, không thể không nghe theo." Tu Thần nửa đùa nửa thật nói.
"Sư phụ còn chưa chết, đệ đang nói cái gì vậy." Cẩm Văn Thiên Thiên trợn mắt nhìn Tu Thần.
"Cho đệ chiếc ngọc phù cầu cứu này. Nếu gặp phải nguy hiểm thì ngay lập tức bóp nát nó. Tuy rằng ta không chắc chắn có thể giúp được đệ, nhưng mà chí ít có thể nhặt xác cho đệ." Cẩm Văn Thiên Thiên lấy ra một chiếc ngọc giản màu trắng đưa cho Tu Thần.
Khóe miệng của Tu Thần có chút co quắp.
Lời này nghe không được hay cho lắm nhỉ?
Còn “chí ít có thể nhặt xác cho đệ”.
"Thiên Lam thánh vực ta là thánh vực cách Quảng Nguyên vực chỗ đệ gần nhất. Thế nên đến lúc đó nếu bọn họ thật sự muốn đệ gia nhập, chắc chắn sẽ qua chỗ ta trước, để ta đánh trận đầu thử xem thế nào. Đến lúc đó ta sẽ báo cho đệ sớm nhất có thể, đệ cũng có thời gian chuẩn bị cho việc chạy trốn." Cẩm Văn Thiên Thiên tiếp tục nói.
Tu Thần nhướng mày, vội vàng xua tay nói: "Đừng đừng đừng, không cần suy nghĩ cho ta như vậy đâu sư tỷ. Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta thì ngươi hãy cho một triệu Đế Sư và mười vạn Thánh Tôn của Cửu Thiên Thâp Vực giết tới đây. Cuối cùng đến cả Thánh Vương cũng cũng phải tham chiến. Ta sẽ ngay lập tức cám ơn ngươi."
Hiện giờ Tu Thần thậm chí còn có chút hâm mộ lão già.
Nếu mình có thể đối mặt với mấy cục cưng kinh nghiệm như vậy thì tốt biết bao nhiêu!
Tay cầm một con dao phay, một đường liên tục chém đầu, sợ là sẽ lên tới cấp sáu cấp bảy ấy chứ?
Cẩm Văn Thiên Thiên bất đắc dĩ nhìn Tu Thần, lắc đầu cười nói: "Xem ra sư phụ không muốn đệ xuống núi là đúng. Quả thực đệ còn điên hơn sư phụ năm đó! Ta đi đây, có chuyện gì thì cứ giữ liên lạc."
"Ngươi trở về sao?" Tu Thần hỏi.
"T đi dạo Thiên Nguyên giới, nhìn xem có thể tìm ra sư phụ hay không."
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Lão già kia chó tính như thế, ngay cả ta mà lão còn lừa, huống chi là các ngươi. Nếu không tìm được thì nên trở về làm vực chủ của ngươi đi." Tu Thần nói.
Cẩm Văn Thiên Thiên có chút hoang mang nhìn Tu Thần, hỏi: "Đệ và hóa thân của sư phụ ở chung mấy năm nay cũng không biết tôn ti trật tự, cứ lão già này lão già kia như vậy hả?"
"Nếu không thì sao?" Tu Thần buông tay.
Hắn và lão già, tuy nói là quan hệ sư đồ nhưng bọn họ lại giống anh em kết nghĩa hơn.
Hai người là cá mè một lứa, chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói được.
"Sư phụ chưa bao giờ cười với mấy người chúng ta, lúc nào cũng nói năng thận trọng, vô cùng nghiêm túc. Nếu chúng ta gọi sư phụ là lão già, sợ rằng sẽ bị lột da đầu xuống. Xem ra sư phụ thật sự rất thích đệ." Đôi mắt của Cẩm Văn Thiên Thiên hiện lên một chút hâm mộ.
Này!
Ta là trai thẳng sắt thép!
Lão già là trai thẳng kim cương!
Lời này của ngươi sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm đó!
Cái gì mà “thật sự rất thích ta”?
"Nhiều người thì lão cũng phải tỏ ra đoan chính chút, dù sao cũng là đệ nhất ma tăng, chỗ này chỉ có ta và lão, có đánh rắm thì người thứ ba cũng không nghe thấy được. Đó chắc chắn là buông thả bản thân rồi, ngươi cũng đừng hâm mộ." Tu Thần chỉ có thể an ủi như vậy.
Nghe thấy lời này của Tu Thần, Cẩm Văn Thiên Thiên che miệng cười một tiếng.
"Đệ thật sự rất thú vị. Thôi, tiểu sư đệ, đến lúc đó sư tỷ sẽ mang những sư huynh sư tỷ khác tới thăm đệ. Còn mang theo bảo bối tốt tặng cho đệ. Dù sao đệ cũng là vị sư đệ cuối cùng của chúng ta. Thầy về sau chắc sẽ không thu nhận thêm một ai nữa đâu." Cẩm Văn Thiên Thiên mỉm cười nhìn Tu Thần.
"Chẳng qua, đợi đến lúc Cửu Thiên Thập Vực muốn đối phó đệ, ta cũng không có cách nào. Trừ khi sư phụ xuất hiện một lần nữa. Ta vẫn muốn nói lại với đệ câu nói kia, chịu nhục không có gì là đáng xấu hổ cả, cứ giả vờ gia nhập rồi chờ sư phụ trở về." Cẩm Văn Thiên Thiên nói xong bèn xoay người rời khỏi. Mới vừa đi được hai bước lại bỗng nhiên xoay người đi đến trước mặt Tu Thần, trực tiếp ôm lấy hắn.
"Cám ơn tiểu sư đệ, thật đấy."
Tu Thần sửng sốt một chút.
"Ta biết đệ có rất nhiều bí mật. Nhưng ta cũng không muốn hỏi đệ, biết sư phụ chưa chết đã là tốt lắm rồi, không có gì quan trọng hơn chuyện này cả. Đệ nhớ phải bảo trọng, sư tỷ không hy vọng đệ xảy ra chuyện." Cẩm Văn Thiên Thiên nói xong bèn vỗ vỗ vào lưng Tu Thần, sau đó xoay người biến mất.
Sau khi Cẩm Văn Thiên Thiên rời khỏi, Tu Thần mới lắc đầu cười một tiếng.
Vị sư tỷ này hình như cũng rất tốt?
Chẳng qua cũng là một người bi thảm.
Hiện tại có lẽ toàn bộ thế giới đều cho rằng nàng là một kẻ phản bội.
Cảm giác này đúng thật là rất khổ sở.
"Chẳng qua cái tên Thanh Viêm này nghe có chút quen tai, ta đã từng nghe qua ở đâu rồi nhỉ?" Tu Thần nhíu mày một cái.
Mà thôi, hắn vốn là người không để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, không nhớ rõ thì bỏ đi.
Nhìn quan tài bên cạnh một chút, Tu Thần đóng kín nó lại.
Mặc dù biết đây không phải là bản tôn của Thiên Nguyên Tử, nhưng dù sao thân thể này đã làm bạn với mình hơn ba năm, cần chôn cất thì vẫn phải chôn cất.
Tu Thần ngửa đầu nhìn về phía không trung.
"Lão già ơi là lão già, ngài chó như vậy, là muốn một ngày kia một lần nữa giết trở về sao? Vậy lão phải nhanh nhanh lên, không chờ đến lúc lão tự tin trở về thì sẽ phát hiện ra, Thiên Nguyên giới này đã là vật trong túi của đồ đệ lão rồi."
Tu Thần tự nói một mình rồi nở nụ cười.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, lão già với vẻ khí phách tràn đầy tự tin “ngoài ta thì còn ai nữa”, khát vọng muốn lật tung cửu thiên thập địa.
Sau đó lại nhìn thấy Tu Thần ngồi ở trên thần vị Cửu Thiên mỉm cười nhìn lão, bên cạnh là chín đại Thánh Vương đang quỳ xuống.
Lúc đó lão già sẽ ngơ ngác thành bộ dáng gì không biết?
Hay là mình sẽ giả dạng làm BOSS cuối hù dọa lão già?
Sau đó hỏi lão già có kinh ngạc không, có sợ hãi không, có mừng rỡ không? Hay có cảm thấy ngoài ý muốn hay quá kích thích không?
Mẹ kiếp!
Đúng là sở thích vô sỉ mà!
Cảnh tượng này, nghĩ thôi đã cảm thấy sảng khoái rồi!
Tu Thần thế nhưng có chút động lòng.