Chương 109: Rồi sẽ có một ngày ta giẫm ngươi ở dưới chân
Thương Nguyên thánh vực.
Lúc này ở trên thiên diện cao hơn một vạn thước phía trước Thánh Cung, hơn một vạn cường giả Hóa Thần cảnh mặc giáp đen chỉnh tề như quân đội đứng chờ ở đó.
Ở đằng trước còn có ba trăm cường giả Đế cảnh làm thống lĩnh.
"Grào!"
Một tiếng rống giận rung trời, tiếng rồng ngâm truyền đến.
Sau đó trên trời xuất hiện năm con Thần Long màu xanh, chẳng qua chúng không có long trảo, nhìn qua vẫn có chút khác biệt với Thần Long chân chính.
Thanh Giao cấp bảy, là thú cưỡi của Thanh Viêm.
Mỗi một con Thanh Giao đều đeo một sợi xích dài màu tím, bó lại thành một cụm ở phía sau lưng. Chúng đang kéo một cỗ kiệu xa hoa khí phách.
Thanh Viêm mặc một bộ ngọc y lưu ly màu vàng, đầu đội vũ quan thiên linh bước ra khỏi kiệu, nhìn đám người ở phía dưới.
"Bái kiến vực chủ!"
Thuộc hạ phía dưới ngay lập tức quỳ xuống dập đầu, tiếng hô hùng hồn vang dội, rung động trời cao.
"Vực chủ, tất cả đều đã chuẩn bị xong "
Lúc này, một vị nam tử mặc áo gấm xuất hiện bên cạnh, vô cùng cung kính mở miệng.
Người này là đệ tử thứ chín của Thanh Viêm - Long Minh Tử, thiên tư bậc chín, cường giả Đế cảnh tầng chín.
Tu vi của gã giống với Trương Hạo Dương.
Chẳng qua gã chính là đệ tử mà Thanh Viêm coi trọng nhất, bởi vì gã tu luyện chưa đến một ngàn năm trăm năm!
Bất kể là thực lực, thiên phú hay là sự trung thành tận tâm, tất cả đều được Thanh Viêm tán thành.
Thậm chí đợi đến lúc sau khi gã đột phá, vực chủ đời tiếp theo của Thương Nguyên thánh vực chính là Long Minh Tử.
Thanh Viêm khẽ gật đầu, nói: "Xuất phát đi."
Vừa dứt lời, bèn xoay người ngồi vào bên trong cỗ kiệu Cửu Long.
Long Minh Tử chắp tay cúi đầu hành lễ, sau đó nhìn xuống phía dưới.
"Thánh Cung Vệ nghe lệnh!"
"Có!"
Phía dưới ngay lập tức trả lời, khí thế khoáng đạt.
"Thánh Tôn khởi giá, Thiên Lam thánh vực!"
Vừa dứt lời, chín con Thanh Giao lần nữa ngửa cổ lên trời gào to một tiếng, sau đó bay thẳng về phía trước. Ba trăm Đế sư dẫn đường ở phía trước, còn Thánh Cung Vệ phía dưới thì theo sát đằng sau cỗ kiệu.
Trong lúc nhất thời, giữa bầu trời chi chít người là người, giống như Cửu Long đang gấp rút lên đường đuổi theo ai đó, khí tức hùng mạnh đến nỗi khiến người khác phải khiếp sợ chấn động ngàn dặm.
Những nơi mà bọn họ đi qua, những người ở phía bên dưới vực, bất kể là phàm nhân hay là người tu luyện của tông môn, tất cả đều quỳ xuống dập đầu.
"Cung tiễn vực chủ, khởi giá thánh an."
Đây chính là uy áp và trận thế khi bá chủ một vực xuất cung.
Nếu Thanh Viêm đi một mình, ba giờ là có thể đi tới đỉnh núi Thiên Tử.
Nhưng nếu xuất hành như vậy, ước chừng phải mất thời gian một tuần, trong đó còn đi qua vô số vực.
Bá chủ một vực, mặt mũi và uy áp phải như thế này.
Tiếp nhận sự quỳ bái của vạn vực, muốn để cho tất cả mọi người đều biết đại lão của Thiên Nguyên giới đã tham gia rồi.
"Sư tôn, sư cô sẽ theo chúng ta đến Quảng Nguyên vực chiêu hàng chứ?"
Bên trong cỗ kiệu Cửu Long tự hình thành một không gian.
Từ bên ngoài nhìn vào thoạt nhìn chỉ chứa được một người, nhưng không gian bên trong lại rộng ước chừng hơn một trăm mét vuông.
Lúc này Thanh Viêm đang ngồi ở trên ghế rồng, nhắm mắt dưỡng thần.
Mà Long Minh Tử lại quỳ hai gối trên bồ đoàn kim ngọc, sống lưng thẳng tắp.
"Nàng ta sẽ không đi." Thanh Viêm chậm rãi mở mắt, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Long Minh Tử sửng sốt một chút, nhìn về phía Thanh Viêm.
"Vậy vì sao chúng ta lại phải đi Thiên Lam thánh vực? Trực tiếp đi tới Quảng Nguyên vực không phải được rồi sao?"
Long Minh Tử khó hiểu.
Thanh Viêm cười ha ha nói: "Mấy ngàn năm rồi, tính tình của nàng ta vẫn lạnh lùng kiêu ngạo giống như trước kia. Ngoại trừ Thích Ách ra, nàng ta sẽ không để kẻ nào ở trong mắt. Lần này tới đó là để gõ tỉnh nàng ta, muốn giả vờ phản bội thì cũng phải diễn trò. Cửu Thiên Thánh Vương đã bất mãn với nàng ta, Thích Ách ngã xuống lâu như vậy rồi, nàng ta vẫn còn ôm hi vọng. Lần này phải để cho nàng ta nhìn thấy rõ thực tế. Nói thế nào đi chăng nữa cũng là sư muội mà bản tôn nhìn từ nhỏ cho đến lớn."
Lời này nói như thể rất có tình có nghĩa, nhưng thật ra trong thâm tâm Long Minh Tử lại hiểu rất rõ sư phụ mình.
Một khi gã trở nên tàn nhẫn, còn dám giết người thầy đã truyền dạy bản lĩnh, dưỡng dục mình thành người! Hơn nữa mắt còn không thèm chớp lấy một cái, làm sao có thể đi quan tâm sự an nguy của một tiểu sư muội chứ?
Đừng ngây thơ như vậy.
"Vậy chúng ta không báo cho đại sư bá một tiếng liệu có sao không ạ? Dù gì Quảng Nguyên vực cũng là quê hương của đại sư bá, năm đó ngài ấy bị sư... bị Thích Ách dẫn ra khỏi Quảng Nguyên vực, vẫn chưa trở về một lần nào. Hiện tại nơi ấy đột nhiên xuất hiện một vị cường giả Thánh Tôn cảnh. Lúc trước Cửu Thiên đã che đi linh mạch ở nơi ấy. Đáng lẽ linh khí không đủ để sinh ra một vị Thánh Tôn cảnh mới đúng. Trong chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ lạ." Long Minh Tử nói.
Thanh Viêm híp mắt.
"Không cần nói cho hắn. Bây giờ hắn đang bế quan đột phá, loại chuyện này để bản tôn xử lý là được rồi. Một tên Thánh Tôn cảnh có thể gây ra sóng to gió lớn gì chứ, không gia nhập thì cứ giết chết là được. Cũng không phải là chưa từng làm mấy chuyện này." Thanh Viêm nói.
Long Minh Tử với vẻ mặt lo lắng nhẹ giọng nói: "Nếu nói một cách nghiêm túc, Quảng Nguyên vực thuộc về vực thứ chín. Mà vực thứ chín lại là địa bàn của đại sư bá. Chúng ta không chào hỏi một tiếng có khi nào sẽ bị nói là vượt quyền không ạ?"
Thanh Viêm đưa mắt nhìn về phía Long Minh Tử, thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi hỏi hơi nhiều."
Sắc mặt của Long Minh Tử nháy mắt trở nên trắng bệch, vội vã dập đầu nói: "Đồ nhi biết sai."
Thanh Viêm phất tay, nói: "Đi ra ngoài đi."
"Vâng!" Long Minh Tử ngay lập tức lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, trước mặt Thanh Viêm xuất hiện một khe hở.
Một đạo hư ảnh xuất hiện. Không gian xung quanh hư ảnh vặn vẹo lay động, không thể nhìn ra tướng mạo vốn có.
Hơn nữa người bên ngoài cỗ kiệu cũng không hề cảm nhận được không gian bên trong bị xé nát.
"Đại sư huynh." Thanh Viêm đứng dậy, cung kính chắp tay thăm hỏi.
"Đã cho Cẩm Văn Thiên Thiên rất nhiều thời gian. Nể tình đã từng là đồng môn, lúc trước ta đã giữ một mạng cho nàng ta. Hiện giờ nàng ta lại cấu kết với cường giả Thánh Tôn cảnh không biết tên ở Quảng Nguyên vực, xem ra Cẩm Văn Thiên Thiên vẫn còn ôm ảo tưởng với cái hóa thân còn lại của Thích Ách."
Thanh Viêm không lên tiếng, vẫn cúi đầu như cũ.
"Lần này ngươi đến đó, hỏi nàng ta một lần cuối cùng. Nếu vẫn còn ôm ảo tưởng không thực tế, vậy bắt cả nàng ta luôn."
Đồng tử của Thanh Viêm hơi hơi co rụt lại, gật đầu đáp: "Đã hiểu."
"Chu Thiên Thành sẽ tới Thiên Lam thánh vực sao?" Lệ Vô Hối hỏi.
Thanh Viêm khẽ gật đầu.
"Sẽ đi, hôm qua ta đã báo trước một tiếng với sư muội rồi."
Lệ Vô Hối khẽ gật đầu.
"Nhớ kỹ, nhiệm vụ chính của ngươi lần này là giết chết Chu Thiên Thành! Nhiệm vụ thứ yếu là Cẩm Văn Thiên Thiên, sống hay chết dựa vào lựa chọn của nàng ta. Còn cường giả Thánh Tôn cảnh ở Quảng Nguyên Vực là nhiệm vụ cuối cùng mà ngươi phải hoàn thành."
Sau khi Lệ Vô Hối nói xong, hư ảnh ngay lập tức biến mất vô tung, khe hở cũng không thấy, đến một chút động tĩnh cũng không để lộ ra.
Thần bí khó lường!
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Thanh Viêm lúc này.
Rốt cuộc tu vi của đại sư huynh đã đến cảnh giới gì rồi?
Càng ngày càng xem không rõ, đồng thời sự sợ hãi của gã đối với đại sư huynh cũng càng lúc càng nhiều.
Đối với sự sắp xếp và mệnh lệnh của Lệ Vô Hối, Thanh Viêm hoàn toàn không dám chống lại. Nhưng trong thâm tâm gã lại oán hận Lệ Vô Hối vô cùng.
Tại sao đều là đồ đệ của Thích Ách, Lệ Vô Hối có thể được Tứ Nguyên Thánh Vương coi trọng bồi dưỡng, mà bản thân lại chỉ được Nhị Nguyên Thánh Vương nhìn trúng?
Mặc dù sau đó Nhị Nguyên Thánh Vương đã đề cử gã cho Tam Nguyên Thánh Vương, nhưng trong lòng gã lại hết sức rõ ràng - ở trong mắt của Tam Nguyên Thánh Vương, gã cũng chỉ là một quân cờ bình thường mà thôi.
Ngồi xuống ghế, Thanh Viêm chậm rãi nhắm mắt lại.
“Rồi sẽ có một ngày ta giẫm ngươi ở dưới chân.”