Chương 118: Ngươi bảo ai là lão thất phu?
Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn bộ xương khô màu đen trong ngực mình, nỗi bi ai dâng lên không ngớt. Cuối cùng nàng chậm rãi đứng dậy. Nàng không thể trì hoãn mất nhiều thời gian, phải mau chóng báo tin cho Tu Thần biết.
"Xin lỗi sư huynh, có lẽ bản thân muội cũng không thể an táng được huynh. Xin lỗi!" Cẩm Văn Thiên Thiên cúi người thật thấp, vái bộ xương khô của Chu Thiên Thành một cái.
Khi nàng vừa quay người lại, đã thấy Thanh Viêm đứng sau lưng mình tự bao giờ.
"Muốn đi báo tin à?" Thanh Viêm liếc mắt nhìn thi thể Chu Thiên Thành, sau đó hít một hơi thật sâu.
"Ta tới để án táng các ngươi. Dù sao mọi người cùng từng là đồng môn."
Cẩm Văn Thiên Thiên căm hận nhìn Thanh Viêm, trên mặt nàng trắng bệch như không còn giọt máu. Nàng cười lạnh, hỏi lại: "Đồng môn? Ta không có cái loại đồng môn như các ngươi, giết người của mình mà mắt không hề chớp cái nào."
Thanh Viêm khẽ cười một tiếp, nói: "Tùy, ngươi muốn nói thế nào cũng được. Dù sao người cũng sắp đi cùng hắn rồi. Lão nhị hiến tế thần nguyên cho U Minh, cả đời này không được siêu sinh. Ngươi không giống hắn, nói không chừng thực sự được luân hồi thì sao? Đến lúc đó có khả năng sẽ gặp lại."
"Đồ súc sinh vô liêm sỉ! Chính các ngươi là kẻ đã ép nhị sư huynh đang sống yên lành trở thành như vậy!" Cẩm Văn Thiên Thiên nghiến răng giận dữ quát lên.
Thanh Viêm thờ ơ nhún vai: "Đó là chuyện không liên quan đến chúng ta. Chính hắn muốn hiến tế cho U Minh. Cửu Thiên Thập Vực đã quy định rõ ràng là không được phép hiến tế cho U Minh. Ngay cả lão thất phu năm đó cũng năm lần bảy lượt nhấn mạnh với chúng ta rằng tuyệt đối không được có bất cứ liên hệ gì với U Minh giới. Thế nhưng hắn không nghe thì ta còn cách nào nữa?"
Cẩm Văn Thiên Thiên cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung vì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nàng trừng đôi mắt tràn ngập thù hận nhìn Thanh Viêm.
Hiện giờ nàng không còn cách nào thông báo cho Tu Thần, hơn nữa một hơi sinh cơ cuối cùng do bản thân nàng dựa vào việc đốt cháy Thương Sinh Bạch Liên để cố gắng duy trì cũng sắp tiêu tan mất rồi. Đến lúc đó chẳng cần Thanh Viêm ra tay, tự nàng cũng sẽ chết.
Trước khi sinh cơ của mình hoàn toàn bị cắt đứt, nàng phải dẫn dụ Thanh Viêm rời xa nơi này mới được.
"Đừng nghĩ đến chuyện dụ ta đi. Ta còn không hiểu rõ ngươi sao? Đại sư huynh đã nắm hết mọi thứ trong tay rồi. Bây giờ ngươi muốn bảo cái tên trong sơn mạch Thiên Loan kia mau chóng rời khỏi đây để trốn ta đúng không? Tự thân còn khó bảo toàn, vì sao ngươi còn quan tâm đến một người ngoài? Nếu nói đến thân thiết, chẳng phải ta với ngươi mới là thân nhất sao?" Thanh Viêm lắc đầu cười nói.
Cẩm Văn Thiên Thiên nghe hắn nói những lời này, sắc mặt xám như tro tàn, cả người lảo đảo, sau đó phun một ngụm máu tươi ra.
"Có thể... đừng giết đệ ấy được không?" Cẩm Văn Thiên Thiên ôm ngực, trên mặt mang vẻ cầu xin chân thành.
Ánh mắt Thanh Viêm chợt lộ ra vẻ tức giận, sau đó bóng người hắn lóe lên, xuất hiện ngay trước mặt nàng. Hắn đưa tay túm lấy cổ áo, nhấc Cẩm Văn Thiên Thiên lên không trung.
"Ngươi cầu xin ta? Ngươi lại vì một người ngoài mà cầu xin ta? Ngay cả bản thân ngươi còn không cứu được, vậy mà đi xin ta tha cho kẻ khác?" Trong mắt Thanh Viêm tràn đầy lửa giận.
Cẩm Văn Thiên Thiên lúc này không thể nào trả lời được câu chất vấn của hắn, thần trí bắt đầu rời rạc, mọi thứ xung quanh bắt đầu lờ mờ không rõ.
"Dựa vào cái gì mà mười sư huynh muội, chỉ có ta là lão thất phu không muốn nhìn thấy nhất? Dựa vào cái gì mà luôn bắt ta phải nhường mọi thứ cho các ngươi? Dựa vào cái gì mà đều là thiên phú bậc chín, nhưng lão thất phu kia lại chỉ tập trung bồi dưỡng lão cửu? Dựa vào cái gì mà ta và Lệ Vô Hối cùng nhập môn một ngày, hắn lại trở thành đại đệ tử còn ta chỉ là lão nhị? Đương nhiên là lão thất phu kia chướng mắt ta, vì sao ta lại phải cùng chịu chết với lão chứ?"
Sắc mặt Thanh Viêm vô cùng dữ tợn, cỗ khí tức hủy thiên diệt địa trong người hắn gây chấn động toàn bộ không gian trong phạm vi trăm dặm. Tất cả cây cối đồng cỏ xung quanh hắn đều bị đánh nát bét thành tro bụi.
"A... Súc..."
Cẩm Văn Thiên Thiên còn chưa nói dứt lời, đôi mắt vốn sáng lấp lánh như trăng sao của nàng lập tức xám xịt đi, thân thể chợt rũ xuống, sinh cơ đã hoàn toàn bị cắt đứt.
"Uỳnh!"
Tròng mắt Thanh Viêm đỏ ngầu như sung huyết, hắn ném cả người Cẩm Văn Thiên Thiên xuống đất.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, dưới mặt đất lập tức thủng ra một cái hố to đường kính hơn nghìn mét, núi non xung quanh cũng không ngừng đổ sập xuống.
"Các ngươi ai cũng khinh thường ta! Một ngày nào đó ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, chứng minh cho lão thất phu kia thấy, Thanh Viêm ta sẽ trở thành tân Thánh Vương! Ta sẽ dẫm nát Lệ Vô Hối ở dưới chân!" Thanh Viêm rống to, nét mặt sầm xì u ám, ánh mắt toát lên vẻ điên cuồng, nhìn thi thể Cẩm Văn Thiên Thiên đang dần chìm xuống đất.
"Ngươi nói ai là lão thất phu?"
Một giọng nói bỗng vang lên phía sau Thanh Viêm.
Thanh Viêm chợt cả kinh, pháp tướng Giới Thụ của hắn từ sau lưng lập tức lật ngược ra phía trước. Hắn xoay người giơ tay đánh ra một chưởng.
"Xoạt..."
Pháp tướng Giới Thụ của Thanh Viêm tan biến trong chớp mắt, không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Còn bản thân hắn bị một người tướng mạo tuấn tú giữ lấy cổ tay.
"Sao lại thế?" Thanh Viêm sợ mất hồn mất vía, quả thực không sao tin nổi vào hai mắt mình.
Người vừa đến chính là Tu Thần.
Bởi vì có lính gác mà phạm vi lĩnh vực vô địch của hắn được mở rộng vô cùng nhanh chóng, chỗ này đã trở thành lãnh địa của hắn.
Thực ra ngay cả từ đầu Tu Thần đã nhìn thấy Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành, cũng biết được hai người đó có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng hắn không ra tay trước.
Dù sao họ cũng ở trong lĩnh vực vô địch của hắn rồi, chết như thế nào cũng không sao cả.
Tu Thần còn nghe được toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ.
"Ta hỏi ngươi, ngươi nói ai là lão thất phu?" Tu Thần sầm mặt, nhìn chòng chọc vào Thanh Viêm. Khi hỏi, hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, càng nói ngữ khí càng nặng thêm.
Thanh Viêm bỗng cảm thấy linh hồn của mình dường như sắp bị xé toạc ra ngoài. Nhìn gương mặt Tu Thần, hắn sợ đến ngây người, đầu óc trống rỗng.
Đó là nỗi sợ hãi và tuyệt vọng mà ngay cả lúc đối diện với Lệ Vô Hối, hắn cũng chưa từng cảm nhận thấy.
"Không nói chứ gì?"
Tu Thần từ từ nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười gằn.
"Bốp!"
"Rầm, rầm!"
Tu Thần giơ tay đấm thẳng một phát vào má phải Thanh Viêm.
Thanh Viêm không kêu được một tiếng nào, cả người đập xuống đất như một quả pháo, sau đó cơ thể còn chưa nằm im dưới đất đã lại bay lên, không ngừng đập loạn xạ ở phía xa.
Những chỗ cơ thể Thanh Viêm đập vào đều vỡ toác. Mặt đất trong phạm vi một trăm dặm liên tiếp vang lên tiếng nổ, đất đá bay rào rào khắp trời.
Toàn bộ đất đai trong một trăm dặm đều bị hất tung lên. Một khe nứt khổng lồ sâu ngàn mét, rộng hơn mười dặm, dài đến trăm dặm xuất hiện ngay trước mặt Tu Thần.
Đất bùn, đá vỡ ngập trời từ trên không trung rớt xuống, tiếng lộp bộp vang lên không dứt.
Hiện giờ Tu Thần giống như đang ở chính giữa một thung lũng sâu thăm thẳm.
Phía trước một đống đất cao đến cả nghìn mét ở ngoài trăm dặm, cả người Thanh Viêm đều đã nát bét, thân thể bê bết máu me, nhưng ngực hắn vẫn còn phập phồng thở.
Tu Thần đi lên trước một bước, giây kế tiếp đã xuất hiện trước mặt Thanh Viêm.
Hắn đưa tay phải ra, rót một chút ánh sáng xanh vào trong người Thanh Viêm. Phút chốc, toàn bộ vết thương trên người Thanh Viêm đều lành lặn lại như lúc đầu!
Thanh Viêm nhìn "thung lũng khổng lồ" tan hoang trước mặt, rồi lại hãi hùng nhìn về phía Tu Thần.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"
Thanh Viêm còn không kịp suy nghĩ xem vì sao mình khỏe mạnh trở lại.
Tu Thần phớt lờ câu hỏi của hắn ta, chỉ xòe bàn tay ra. Ánh sáng xanh lục một lần nữa lóe lên, hai bóng người từ từ xuất hiện trước mặt Thanh Viêm.
"Ngươi!"
"Sao... sao lại có chuyện này được?"
Con ngươi Thanh Viêm bỗng co rút lại, hắn ta kinh hoàng nhìn hai người trước mắt.
Nhất thời, hắn ta giống như rơi vào vực sâu dưới địa ngục, cả người lạnh ngắt, cảm thấy mình quên mất cả cách nói chuyện cũng như phải hít thở ra làm sao.
Tu Thần cười khẩy một tiếng, sau đó xoa cổ tay mình.
"Chưa kết thúc đâu. À không, sẽ không bao giờ kết thúc."
Nói xong, hắn lại đấm một phát thật mạnh vào Thanh Viêm.
Mặt đất lại một lần nữa bị xới tung lên, núi sông nghiêng ngả đổ sập xuống.