Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 119: Luyện ngục Vô Gián, đày đọa suốt đời!

Chương 119: Luyện ngục Vô Gián, đày đọa suốt đời!

"Bốp!"

"Rầm rầm!"

Lại một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Lần này người của nửa Quảng Nguyên vực cũng cảm nhận được động tĩnh bên này, bọn họ hốt hoảng nhìn về hướng sơn mạch Thiên Loan.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao gần đây ngày càng nhiều những chuyện khủng khiếp?

Thỉnh thoảng lại có động đất là chuyện quái gì?

Đám yêu quái bên ngoài thành Phân Loan hiện giờ cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc. Bởi vì mặt đất bên dưới bọn chúng đột nhiên bị nứt ra.

Rõ ràng nơi này đã có cảm giác rất xa rồi, ít nhất là cách xa hơn nghìn dặm. Vậy mà vì sao cảm giác tuyệt vọng vẫn trỗi dậy trong lòng?

Hôm nay bọn chúng vốn dịnh quay trở lại sơn mạch Thiên Loan, bởi vì hơn một tuần này bên đó không có động tĩnh gì. Vừa mới định khởi hành, thì lại có chuyện xảy ra.

Hơn nữa lần này còn khủng khiếp hơn lần trước.

Bọn chúng tính toán lại, cảm thấy vẫn nên chờ thêm thì hơn.

Tất cả yêu quái và ẩn sĩ nhân loại lập tức bỏ đi suy nghĩ quay về, hơn nữa còn đi ra xa thêm mấy trăm dặm nữa. Bởi vì nơi vừa rồi không còn an toàn nữa, đã có mấy ngọn núi bị nứt vỡ rồi.

Lúc này Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành đều tỏ ra ngơ ngác, ngay cả đầu óc cũng không suy nghĩ được gì.

Họ biết rất rõ rằng mình đã chết! Nhất là Chu Thiên Thành, hắn hiến tế thần nguyên nên trọn đời không được siêu sinh, cho dù là thần tiên cũng không cứu nổi hắn!

Nhưng chuyện gì đang xảy ra đây?

Nỗi đau cắn nuốt linh hồn đã đeo đẳng hắn mấy ngàn năm đã biến mất sạch. Bất kể là linh hồn hay thể xác đều có cảm giác khoan khoái trước nay chưa từng có.

Sau đó chính là cảnh tượng khiến người ta sởn da gà trước mắt.

Một thanh niên đấm một quyền trời long đất lở, Thanh Viêm liền bay ra ngoài ngàn dặm, hơn nữa còn đâm đụng khắp nơi.

Sau đó hắn vung tay lên, mọi thứ lại trở về nguyên dạng, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lại một đấm vung lên, hình ảnh vừa rồi lại tái diễn.

Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần...

Từ lúc hai người sống lại, cảnh tượng này đã xảy ra hơn mười lần rồi!

Cách thức khôi phục nguyên trạng này khiến Chu Thiên Thần tái mét mặt, thậm chí người còn hơi run rẩy. Nhưng thấy Thanh Viêm bị hành hạ không ngừng cho đến chết, hắn bỗng cảm thấy thật vui sướng, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều cảm thấy sảng khoái.

"Tiểu... tiểu sư đệ... đủ... đủ rồi đấy." Cẩm Văn Thiên Thiên cũng mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nàng và Chu Thiên Thành đều mang tâm trạng giống hệt nhau. Họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao mình lại hồi sinh. Hơn nữa Thương Sinh Bạch Liên của nàng cũng được khôi phục hoàn toàn!

Chuyện này hoàn toàn không có khả năng lại đang thực sự xảy ra.

Tu Thần nhìn về phía Cẩm Văn Thiên Thiên, nói: "Đợi thêm chút nữa. Đợi ta đánh đến khi nào trong lòng thoải mái thì nói chuyện tiếp."

Sau đó hắn lại tiếp tục.

Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành nhìn lẫn nhau.

Năng lực mà Tu Thần thể hiện ra đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của họ. Chắc hẳn dù là Thánh Vương cũng không có khả năng này.

Thứ đã bị phá hủy đến chết, trong thời gian nháy mắt lại có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Đây là mơ sao? Lẽ nào đây là thế giới sau khi chết? Có thể cho người ta nhìn thấy cảnh tượng mình muốn nhìn thấy nhất?

"Hắn chính là tiểu sư đệ mà muội nói đấy sao?" Chu Thiên Thành nhìn Thanh Viêm bị đánh đến tê dại, suy sụp, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi Cẩm Văn Thiên Thiên.

"Đúng, là đệ ấy..." Cẩm Văn Thiên Thiên muốn nặn ra một nụ cười, nhưng không sao cười nổi, cả gương mặt đều cứng lại.

Nàng chợt nhớ ra trước đây Tu Thần từng nói với mình: "Ngươi có thể gọi một Thánh Vương tới đây, ta sẽ làm thịt hắn cho ngươi xem."

Chẳng lẽ khi đó không phải là hắn nói đùa sao?

Phải rồi, nhìn tình hình này, có lẽ Tu Thần thực sự làm được chuyện đó.

Dù sao nàng cũng không thể tưởng tượng ra được Thánh Vương có thực lực ở cấp bậc nào, năng lực thủ đoạn ra sao.

Kể cả là thủ đoạn, phương pháp của tiểu sư đệ lúc này nàng cũng nhìn không thấu, nghĩ không ra.

Được rồi, ngươi lợi hại thì những gì ngươi nói đều đúng hết. Cứ coi ngươi là Thánh Vương đi.

Hai người cứ thế đứng sau lưng Tu Thần, nhìn hắn không ngừng đày đọa Thanh Viêm.

"Hầy..."

Một giờ sau, Tu Thần thở dài phào một hơi, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái. Sau đó hắn vung vẩy cánh tay, một tay nắm vào hư không. Thanh Viêm lại lập tức xuất hiện, lơ lửng trước mặt Tu Thần.

Gương mặt Thanh Viêm xám ngắt như tro tàn, đôi mắt chẳng còn chút sức sống nào. Hắn khẽ nhếch miệng như muốn nói gì đó, nhưng không nghe rõ được.

"Đến lượt các ngươi, cứ mặc sức đánh hắn." Tu Thần chỉ vào Thanh Viêm, nói.

Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành liếc nhìn nhau. Lúc trước hai người họ rất hận Thanh Viêm, nhưng hiện giờ không biết vì sao, tuy nỗi hận vẫn còn đó, nhưng chẳng còn tâm trạng giày vò hắn nữa.

"Không đánh à? À, ta hiểu rồi. Tên này đã bị ta đánh cho choáng váng, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng và mang theo bóng ma tâm lý. Hiện giờ các ngươi đánh hắn phỏng chừng cũng đã tê dại chẳng còn cảm giác gì. Đợt lát nữa ta cho các ngươi một người có tinh thần và diện mạo tốt nhất."

Tu Thần nói xong bèn búng tay một cái.

Thanh Viêm đang treo lơ lửng ở bên cạnh bỗng nhiên run rẩy toàn thân, sau đó hai mắt từ từ xuất hiện ánh sáng. Hắn chợt quay sang nhìn ba người Tu Thần.

"Các... các ngươi làm sao có thể sống lại? Đồ ma quỷ! Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và ngươi có thâm thù đại hận gì mà ngươi lại hành hạ ta như vậy?" Thanh Viêm gào rú về phía Tu Thần như bị tâm thần.

Nhưng khi ánh mắt hắn ta chạm đến Tu Thần, lông măng trên người đều dựng hết cả lên. Một nỗi sợ hãi ẩn sâu trong linh hồn cùng hình ảnh bị giày vò đến chết vừa rồi hệt như bóng ma trồi lên trong đầu óc hắn ta, không xua đi được.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Tu Thần là hắn ta sợ đến vỡ gan vỡ mật.

"Ngươi xem đi, hoạt bát nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn, nhào vô đi." Tu Thần nhếch miệng cười, đứng sang một bên, làm tư thế mời.

Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn Thanh Viêm, sau đó liếc nhìn Tu Thần, người sau khẽ gật đầu với nàng.

"Hay là thôi bỏ đi. Thực ra đệ cũng đã trút giận thay chúng ta rồi." Cẩm Văn Thiên Thiên nhỏ giọng nói.

"Không, vừa rồi là ta trút giận cho ta. Ngươi không lên à? Vậy thì để ta tiếp tục." Tu Thần nói xong liền tiếp tục.

Nghe thấy mấy chữ "vậy thì để ta tiếp tục" của Tu Thần, lục phủ ngũ tạng của Thanh Viêm đều quặn thắt lại vì sợ, hắn kêu lên hãi hùng: "Sư muội! Sư muội mau cứu huynh! Huynh sai rồi! Sư huynh biết lỗi rồi! Muội bảo hắn tha cho huynh đi! Sau này huynh nhất định sẽ cảm tạ muội! Huynh cầu xin muội!"

Cẩm Văn Thiên Thiên nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, giễu cợt, cười lạnh nói: "Ngươi cầu xin ta ư? Ngươi vì muốn một người ngoài tha cho mình mà cầu xin ta ư?"

Câu này không khác gì với câu vừa rồi Thanh Viêm nói với nàng.

"Sư huynh! Nhị sư huynh mau cứu đệ! Trước đây chúng ta từng ngủ chung một giường, hồi ấy chúng ta thân thiết như vậy. Đệ còn từng chịu đòn của sư phụ thay cho huynh! Huynh mau cứu đệ, bảo hắn tha cho đệ đi!"

Thấy cầu xin Cẩm Văn Thiên Thiên không có tác dụng, Thanh Viêm lập tức chuyển hi vọng sang Chu Thiên Thành.

Chu Thiên Thành cũng chỉ cười nhạt một tiếng, bất động như núi.

"Ngươi cầu xin hai người họ làm gì? Thần tiên cũng không cứu được ngươi chứ nói gì đến bọn họ? Lão thất phu chứ gì? Ngươi được lắm. Ta nói lão già đúng là có mắt như mù, nên mới thu nhận một kẻ vô ơn như ngươi! Cuộc đời này ngươi đừng mong có người nào tới đây cứu được ngươi. Có muốn biết hậu quả của ngươi là gì không?"

Tu Thần vừa nói vừa đi tới trước mặt Thanh Viêm, giơ tay vỗ lên gương mặt vặn vẹo méo mó vì sợ hãi của đối phương.

"Dưới núi Thiên Tử, ta đã xây dựng một luyện ngục Vô Gián. Mỗi một ngày, mỗi một khắc, mỗi một phút, mỗi một giây ngươi sẽ phải chịu đựng sự hành hạ đau đớn nhất trên thế giới này. Linh hồn và thể xác phải chịu sự giày vò cùng một lúc. Nếu chết đi ta lại hồi sinh đầy máu cho ngươi. Cứ thế lặp đi lặp lại! Nhưng ngươi yên tâm, ngươi sẽ không cô đơn. Chẳng mấy chốc, kẻ có tên Lệ Vô Hối gì đó cũng sẽ tới đây làm bạn với ngươi thôi. Hai người các ngươi sẽ vui vẻ bên nhau trọn đời."

Nghe Tu Thần nói những lời này, hơi thở của Thanh Viêm trở nên vô cùng nặng nề, toàn thân không còn nghe theo sự sai khiến của mình, đôi môi tím tái không ngừng run rẩy.

Nỗi sợ hãi chưa từng có trước đây lấp đầy toàn bộ đầu óc và trái tim hắn ta. Trong đầu hắn ta lúc nào đang hiện lên hình ảnh mà Tu Thần vừa nói.

Chân thật đến vậy, tuyệt vọng đến vậy, còn có nỗi đau đớn và sự hành hạ vô biên vô tận.

"Ma quỷ! Ngươi là đồ ma quỷ! Ngươi là đồ ma quỷ!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất