Chương 119: Thiên tài, là loại thiên tài uống nước cũng tăng tu vi!
Lời Tu Thần nói khiến Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành cũng cảm thấy dựng hết cả tóc gáy, lạnh dọc sống lưng.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy cách hành hạ này, hơn nữa còn không hề nghi ngờ rằng Tu Thần có thể làm được.
Tên này mạnh vô cùng, mạnh đến mức phá bỏ mọi giới hạn.
Nếu không phải chính miệng Tu Thần nói Thích Ách là sư phụ hắn, thì Cẩm Văn Thiên Thiên thậm chí còn cho rằng hắn chính là sư phụ của Thích Ách.
Hắn là sự tồn tại giống như tổ sư gia vậy!
Nào có chuyện đồ đệ còn lợi hại gấp nhiều lần sư phụ mình như thế?
Nếu năm đó Tu Thần có ở đây, thì sợ rằng ngày hôm nay đã có một kết cục khác.
Phỏng chừng, người cầm dao phay chính là Tu Thần, còn Thích Ách ở đằng sau kéo lấy hắn, nói: "Đừng mà đồ đệ, chúng ta từ từ thôi, nghỉ lấy hơi đã. Tay hơi mỏi rồi."
"Các ngươi thực sự không đánh?" Tu Thần nhìn về phía hai người, hỏi.
Cẩm Văn Thiên Thiên lắc đầu.
"Sống thánh mẫu thế là không được. Vừa rồi người ta chẳng hề có ý tha cho các ngươi." Tu Thần thở dài một tiếng, sau đó đấm một phát về phía Thanh Viêm.
Mí mắt của Câm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thần giật điên cuồng, thậm chí trái tim của hai người còn hơi thắt lại.
Lúc trước họ cảm thấy sư phụ mình là sự tồn tại khủng bố, không tùy tiện nói cười, lúc giết người ngay cả bản thân cũng phải chém một đao.
Bây giờ so với Tu Thần, quả thực sư phụ còn lương thiện, hiền lành hơn nhiều lắm.
"Để ta đánh một lát."
Sau khi Tu Thần khôi phục nguyên trạng cho Thanh Viêm, Chu Thiên Thành hít sâu một hơi, đứng ra phía trước.
"Vị này là sư huynh phải không?" Tu Thần hỏi.
"Đúng, là nhị sư huynh." Cẩm Văn Thiên Thiên gật đầu đáp.
"Nào nào, ta thấy ngươi hiến tế cả thần nguyên mà vẫn còn bị giết, quá đáng thương. Mối thù này quá lớn, phải trút ra cho hả dạ." Tu Thần đẩy Thanh Viêm đến trước mặt.
Chu Thiên Thành biến sắc, nhìn về phía Tu Thần, hỏi: "Thực sự là ngươi đã hồi sinh ta sao? Bây giờ ta cảm thấy thần nguyên bị hiến tế đã quay trở về. Cơ thể hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước kia..."
"Việc đó để sau này từ từ rồi nói. Nào, qua đây đánh đi đã." Tu Thần ấn đầu Thanh Viêm xuống trước mặt Chu Thiên Thành.
Cẩm Văn Thiên Thiên: "..."
Chu Thiên Thành: "..."
"Các ngươi giết ta đi! Ta van xin các ngươi hãy giết ta đi! Sư huynh, nể mặt trước đây chúng ta cùng là đồng môn, ngươi tốt bụng giết ta đi!" Giờ phút này Thanh Viêm đã hoàn toàn suy sụp.
Gào thét vô dụng, cầu xin cũng chẳng ích gì. Hiện giờ hắn ta chỉ muốn chết, hắn ta không muốn bị giày vò trong luyện ngục giống cảnh tượng vừa hiện lên trong đầu.
Thực sự là khổ sở hơn cả cái chết.
"Giết đi, cứ giết thỏa thích. Ta có thể hồi sinh lại, đảm bảo đầy máu, khỏe mạnh cường tráng." Tu Thần nói.
"Ngươi là đồ điên! Rốt cuộc ngươi là ai? Ta đâu có đắc tội với ngươi mà ngươi lại muốn hành hạ ta?" Thanh Viêm tức giận hét lên.
Cẩm Văn Thiên Thiên nhàn nhạt nói: "Hắn là sư đệ của chúng ta, không những là vị đồ đệ cuối cùng sư phụ thu nhận, mà còn là cường giả Thánh Tôn cảnh trên sơn mạch Thiên Loan mà lần này ngươi định đến đây để giết chết."
Thanh Viêm sững người, quát lên với vẻ không thể tin nổi: "Ngươi đùa gì thế? Lão thất phu..."
"Rầm!"
Tu Thần ra ngay một đòn, sau đó hắn lại vung tay lên hồi phục lại nguyên trạng.
"Tiếp tục." Nhìn hai người đang tái mét mặt, Tu Thần mỉm cười giơ tay ra hiệu.
Mỗi một lần hắn ra đòn đều không hề lập tức giết chết Thanh Viêm, mà giữ lại nửa cái mạng.
"Thôi bỏ đi, cứ làm theo lời ngươi nói. Tống hắn vào trong luyện ngục Vô Gián chịu đày đọa trọn đời trọn kiếp. Bây giờ ta không muốn nhìn thấy hắn thêm lần nào nữa." Chu Thiên Thành thở dài một tiếng.
Tu Thần lắc đầu. Xem ra hai người này vẫn quá lương thiện, bị ép đến mức mất mạng, vậy mà cuối cùng vẫn không trút được tý giận nào.
Hắn thì không thần thánh được đến mức ấy, nổi giận là phải trút hết ngay tại trận.
"Tiểu sư đệ, hiện giờ rốt cuộc tu vi của đệ là như thế nào?" Cẩm Văn Thiên Thiên rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
Quá bug rồi chăng?
Nàng nhớ rõ lúc trước Tu Thần nói với mình rằng mới bái làm môn hạ của sư phụ ba được năm thôi. Sao trong thời gian ngắn như thế mà trình độ của hắn đã lợi hại đến mức này rồi?
Lại còn có cả khả năng hồi sinh nữa?
Người kể chuyện cũng không dám kể câu chuyện như thế.
"Ta đã nói với ngươi rồi, bảo ngươi gọi một tên Thánh Vương tới đây ta cũng có thể làm thịt hắn cho ngươi xem. Là do chính ngươi không tin." Tu Thần nhún vai nói.
Làm thịt Thánh Vương?
Da mặt của Thanh Viêm và Chu Thiên Thành không tự chủ được giật lên một cái, sau đó hai người nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy cách nói "làm thịt Thánh Vương". Đó chẳng phải là từ ngữ dùng để nói về việc giết động vật sao?
"Nực cười! Chỉ dựa vào ngươi? Giết Thánh Vương đại nhân? Toàn bộ Thiên Nguyên đại lục đều là địa bàn của chín đại Thánh Vương trên Cửu Thiên! Ta nói cho ngươi biết, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ngươi thả ta ra! Nếu không, đợi đến khi Lệ Vô Hối biết ta bị các ngươi nhốt lại hành hạ, hắn sẽ đến đây giết các ngươi. Tới lúc đó, ta sẽ hoàn trả lại cho các ngươi gấp trăm lần!" Thanh Viêm dữ tợn mắng.
Tu Thần liếc hắn một cái, sau đó túm lấy cổ áo sau kéo hắn đến một bãi đất trống.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Thanh Viêm vô cùng sợ hãi, run giọng hỏi.
"Cho ngươi thoải mái một chút."
"Đi nào."
Tu Thần nói xong, đá một phát vào Thanh Viêm khiến hắn bay vút lên trời như sút bóng. Tiếng hét thảm thiết của Thanh Viêm càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
Nhìn cảnh này, khóe miệng Chu Thiên Thành co giật không thôi...
Nói thật, trong lòng hắn bây giờ có phần sợ Tu Thần, không sao tưởng tượng ra nổi nỗi sợ hãi mà Thanh Viêm dành cho Tu Thần sau khi bị hành hạ đến phát điên như ngày hôm nay sẽ ở mức độ nào.
"Vậy đệ biết sư phụ ở đâu à?" Cẩm Văn Thiên Thiên hỏi.
Tu Thần lắc đầu.
"Ta đâu biết lão già đang ở đâu. Lúc trước lão còn tọa hóa lừa ta, nói gì mà đến ngày hoàng đạo rồi, không chết thì muộn mất. Ai ngờ lại chỉ là một hóa thân."
Nói đến chuyện này trong lòng Tu Thần vẫn còn tức giận. Mệt cho ta khi đó còn đau lòng một trận!
Sau khi có năng lực còn băn khoăn bứt rứt không biết có nên hồi sinh cho lão hay không?
Không ngờ lão còn giở ám chiêu với mình!
"A..."
Lúc này, Thanh Viêm từ trên trời rơi xuống. Tu Thần đi tới, nhưng Chu Thiên Thành lại động thủ trước. Hắn giơ chân đá thêm một phát, tiếp tục sút Thanh Viêm lên trời.
Ồ?
Vị sư huynh này được đấy!
Tu Thần gật đầu với vẻ rất hài lòng. Thế này mới giống đồ đệ do lão già kia dạy dỗ ra chứ. Có thù ắt phải báo!
"Nhưng sao đệ nói đệ mới tu luyện cùng sư phụ chưa được bốn năm cơ mà? Sao có thể lợi hại đến mức này được?" Cẩm Văn Thiên Thiên buồn bực hỏi.
Chuyện này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của nàng về chuyện tu luyện.
Đừng nói là Thánh Vương, cho dù là Thánh Tôn hay Đế cảnh, trong vài năm cũng không thể đạt tới được. Tất cả đều phải dùng đơn vị nghìn năm để tính.
Vấn đề sắc bén thế này đương nhiên Tu Thần không thể nói thật.
"Thiên tài, cái loại thiên tài uống nước cũng có thể tăng tu vi như ta, các ngươi không hiểu được đâu. Cảm giác rất cô đơn, không hề thú vị chút nào." Tu Thần ngước nhìn điểm đen đang từ từ to lên trên bầu trời, thở dài nói.
Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành liếc nhìn nhau, sau đó cười khổ.
Lý do này chỉ có thằng ngu mới tin.
Thiên tài vượt mọi giới hạn cũng không khoa trương đến mức như ngươi đâu.
Hiện nay chỉ có một cách giải thích, Tu Thần chính là đại lão, bởi vì nguyên nhân nào đó mà bái Thích Ách làm sư phụ.
Lý do này là thích hợp nhất, cũng khiến lòng họ dễ tiếp nhận nhất vào lúc này.
"Thôi được rồi, cứ đứng đây đá bóng nói chuyện cũng mệt lắm. Đến chỗ ta ngồi một lát đi, uống trà ăn điểm tâm, từ từ trò chuyện."
Tu Thần đi trước dẫn đường, vừa vặn Thanh Viêm lại rơi xuống, hắn lại tiện chân đá một phát.
Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn bóng lưng Tu Thần, lắc đầu nở nụ cười.
"Muội thực sự không tưởng tượng ra được cảnh tượng tiểu sư đệ và sư phụ ở cùng nhau hơn ba năm như thế nào."
Chu Thiên Thành ngẩn ra, ngay sau đó cũng cười theo.