Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 127: Hai nữ bốn yêu? Đệ tử của cường giả Thánh Tôn?

Chương 127: Hai nữ bốn yêu? Đệ tử của cường giả Thánh Tôn?

Quảng trường Thánh Cung ở Thiên Lam thánh vực.

Lúc này, tám đại cường giả Thánh Tôn cảnh đang đứng thẳng trong đó.

Sau đó, không gian trên Tru Vân đài nứt ra một khe hở, Lệ Vô Hối chậm rãi bước ra từ bên trong.

"Tham kiến đại nhân!"

Mặt Lệ Vô Hối không chút biểu cảm nào, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo âm trầm.

"Nói." Lệ Vô Hối nói.

"Bẩm báo đại nhân, đã tra ra lai lịch cụ thể của đám quái vật kia, chúng tới từ sơn mạch Thiên Loan ở Quảng Nguyên vực, phân thành hai nhóm, nhóm thứ nhất số lượng một triệu, nhóm thứ hai thì mười triệu." Một vực chủ Thánh Tôn cảnh tầng một trả lời.

Quảng Nguyên vực, sơn mạch Thiên Loan.

Lại là nơi này.

Thanh Viêm cũng bị giết ở nơi này.

Lệ Vô Hối híp mắt.

"Đã tra ra được tin tức gì về tân Thánh Tôn cảnh ở sơn mạch Thiên Loan chưa?" Lệ Vô Hối hỏi.

"Nghe nói là đột nhiên xuất hiện vào một tháng trước, sau đó Cẩm Văn Thiên Thiên đã đến đó giao chiến với đối phương, khiến cho toàn bộ yêu quái và nhân loại ẩn tu ở sơn mạch Thiên Loan đều bỏ chạy hết, nhiều ngày sau mới lần lượt trở về."

Khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi, về cơ bản bọn họ đã nắm chắc được toàn bộ thông tin.

Hiện tại sở dĩ không lập tức tới đó, là bởi vì lúc trước Lệ Vô Hối từng căn dặn, không có mệnh lệnh của y thì không thể bước vào Quảng Nguyên vực kẻo đánh rắn động cỏ.

Lệ Vô Hối gật gật đầu, xem ra thời gian cũng chuẩn rồi.

Hẳn phải là thời điểm đó, Cẩm văn Thiên Thiên mới có thể hợp tác với vị Thánh Tôn cảnh thần bí kia.

Thế nhưng, vì sao hắn có thể luyện chế ra nhiều con rối quái vật như thế được? Hơn nữa đều là sức mạnh cấp độ Đế cảnh.

Đội thứ nhất một triệu, đội thứ hai mười triệu.

Còn có đội thứ ba? Đội thứ tư nữa hay không?

Lẽ nào người kia có thể chế tạo ra vô số con rối sao?

Nếu là như vậy, vậy thì y không tin không có người nào sau lưng đối phương.

Trước Nhị Nguyên Thánh Tôn để Lệ Vô Hối trực tiếp đến đó, ngoài mặt thì đồng ý, nhưng sau khi trở về y lại không làm thế.

Vì sao?

Bởi vì y sợ chết.

Trên Cửu Thiên kia cũng không phải bền chắc như thép.

Y không muốn trở thành vật hi sinh cho người khác.

Cẩn thận, thận trọng chung quy mới là chuyện tốt.

Năm đó chỉ có một Thánh Vương ra tay với Thích Ách.

Đó là Nhị Nguyên Thánh Vương.

Đương nhiên Nhất Nguyên Thánh Vương cũng coi như là ra tay, chẳng qua lại không biểu hiện ra ngoài.

Nếu Thích Ách đột phá trở thành tân Thánh Vương, như vậy thì địa vị của Nhất Nguyên Thánh Vương và Nhị Nguyên Thánh Vương sẽ bị uy hiếp.

Thậm chí Tam Nguyên Thánh Vương cũng sẽ nảy sinh lo lắng.

Bên trong Cửu Thiên, chỉ có thể có chín vị Thánh Vương, đây là quy luật vĩnh viễn không thể thay dổi.

Một xuất hiện nhất định sẽ có một ngã xuống.

"Hiện giờ người đó vẫn còn đang ở trong sơn mạch Thiên Loan chứ?" Lệ Vô Hối hỏi.

"Còn ạ." Thuộc hạ trả lời.

"Đạo Nhất, ngươi đi tới sơn mạch Thiên Loan một chuyến đi, lấy thân phận sứ giả Đệ Cửu vực mời hắn gia nhập Cửu Thiên Thập Vực, nếu như hắn phớt lờ, cứ trực tiếp giết chết." Lệ Vô Hối hạ lệnh.

Cường giả Thánh Vương cảnh Đạo Nhất kia gật gật đầu, trực tiếp dứng dậy rời đi, không nói nhiều hơn một câu.

"Đại nhân, nếu Thanh Viêm cũng không phải là đối thủ của đối phương, chỉ sợ Đạo Nhất cũng không phải là đối thủ đâu ạ?" Một vị cường giả Thánh Tôn cảnh tầng hai nói với giọng điệu lo lắng.

Gã không biết vì sao Lệ Vô Hối muốn phái một người qua đó một mình.

Tất cả trực tiếp đi tới đó không được sao?

Huống hồ đối phương đối mặt với nhiều cường giả như vậy, sợ là cũng không dám không gia nhập Cửu Thiên Thập Vực.

Nếu chỉ có một người, nói không chừng người của mình ở bên đó còn có thể gặp phải nguy hiểm.

Quyết sách này khiến gã không thể nào hiểu được.

Lệ Vô Hối nhìn thoáng qua Ngụy Vô Danh, trong lòng Ngụy Vô Danh run rẩy, vội vàng cúi đầu.

"Không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều như vậy, chờ là được rồi." Lệ Vô Hối nói.

"Thuộc hạ biết sai." Ngụy Vô Danh vội vàng nhận sai.

Từ Thiên Lam thánh vực đến Quảng Nguyên vực, dựa vào tốc độ của cường giả Thánh Tôn cảnh, chỉ chốc lát là có thể tới.

Cường giả có tu vi Thánh Tôn cảnh trở lên, một cái ý niệm trong đầu là có thể tới được.

Theo lý mà nói, Lệ Vô Hối có thể đi kiểm tra bất cứ lúc nào, nhưng y lại chưa bao giờ bước vào phạm vi Quảng Nguyên vực nửa bước.

Cái này có hơi tế nhị, về phần vì sao thì cũng chỉ có một mình y rõ ràng trong lòng.

Sau khi Đạo Nhất đi tới Quảng Nguyên vực, đôi mày liền nhíu chặt lại ngay lập tức.

Linh khí quá loãng và pha tạp.

Không có khả năng tu luyện đến Thánh Tôn cảnh ở nơi này được.

Điều này chứng minh cường giả Thánh Tôn cảnh ở sơn mạch Thiên Loan không hề sinh trưởng ở nơi này, mà là tới từ một nơi khác.

Ánh mắt Đạo Nhất sâu xa, nhìn về sơn mạch Thiên Loan ở xa xa, có thể thấy được lờ mờ.

Hắn ta cũng không qua đó ngay, mà là đi vào trong thành Phân Loan.

Thành Phân Loan lúc này vẫn đông nghìn nghịt người như cũ, nhóm người Kinh Như Tuyết đã không còn ở nơi này nữa, bởi vì hiện giờ ai cũng biết bọn họ là đệ tử của Thánh Tôn, tình nguyện bị đánh chết chứ không dám đánh trả.

Bọn họ cũng không phải là kẻ giết người, nhìn thấy tình huống này lập tức chẳng còn hứng thú ra tay, rời khỏi nơi này đi đến nơi khác rèn luyện.

"Ngươi còn muốn đi bái Thánh Tôn làm thầy nữa sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi, gần đây có nhiều chuyện cổ quái như vậy, chỉ sợ nếu xảy ra chuyện lớn, vẫn nên rời khỏi nơi này trốn càng xa càng tốt."

"Đám yêu quái bên ngoài mấy ngày gần đây mới dám trở về, trong đó không thiếu cấp bảy, thiên phú tu vi như ngươi, coi như hết, đừng đi tìm đường chết."

"Sợ cái gì? Không bái Thánh Tôn làm sư thì cả đời này của ta cũng chỉ như vậy, ngộ nhỡ có thể bái sư thành công thì sao? Xảy ra chuyện còn có Thánh Tôn chống đỡ, không chết được."

"Đúng đó, ngươi không nhìn thấy mấy ngày trước, vài đệ tử của vị Thánh Tôn đó kiêu ngạo thế nào ở thành Phân Loan sao, thực lực cũng khủng khiếp không gì sánh được!"

"Thôi đi, người ta chính là thiên tư bậc chín mới có thể bái nhập môn hạ Thánh Tôn, còn ngươi thì sao?"

"Dù sao ta cũng phải đi, vất vả lắm Thánh Tôn mới xuất hiện, không đi bợ đỡ, chẳng lẽ đợi hắn trở thành vực chủ mới đi nịnh nọt sao?"

Đạo Nhất đang đi trên đường, lắng nghe mọi người trò chuyện mà nhíu mày.

Đồ đệ?

Hắn chợt mỉm cười, bóng người lóe lên, mang một người từ trong đó đi mất.

Đây là một gã tu luyện giả Tụ Khí cảnh tầng ba, gã hoàn toàn không có chút phản ứng nào, đột nhiên phát hiện bản thân không còn ở thành Phân Loan nữa, mà là trong một ngôi nhà.

"Ngươi... ngươi là ai?" Nam tử hoảng sợ nhìn Đạo Nhất đang đưa lưng về phía mình.

Có thể chuyển mình đi trong nháy mắt, đây nhất định tu vi trên Đế cảnh, không phải người mà gã có thể trêu chọc được.

"Ngươi mới nói trước đó đệ tử của Thánh Tôn đó đã xuất hiện ở thành Phân Loan đúng không?" Đạo Nhất lạnh nhạt hỏi.

Uy áp mạnh mẽ ép tới tâm thần của nam tử Tụ Khí cảnh kia run rẩy, không nhịn được mà quỳ rạp xuống trên mặt đất.

"Đúng... đúng vậy... ba ngày trước bọn họ.... bọn họ vẫn còn tìm tu luyện giả để tỷ thí ở khắp thành Phân Loan, sau lại không có người nào dám đánh với bọn họ nên họ đã đi rồi."

"Đi đâu?" Đạo Nhất hỏi.

"Đi về hướng đông, cụ thể đi đâu thì tiểu nhân không biết...."

"Tốt lắm, câu hỏi cuối cùng, bọn họ có mấy người, là nam hay nữ." Trong lòng Đạo Nhất đã có một phương hướng đại khái.

Hướng đông không phải là hướng về sơn mạch Thiên Loan, thời gian ba ngày, chưa chạy được quá xa.

"Hai nữ bốn yêu, đều là huyết mạch thiên phú đỉnh cấp, cụ thể tu vi bao nhiêu thì tiểu nhân cũng không nhìn ra được, bọn họ nói hình như cô gái là Thần Thông cảnh, Hổ Yêu đó là cấp bảy..."

Đều là huyết mạch thiên phú đỉnh cấp?

Bậc chín sao?

Đôi mắt Đạo Nhất lộ ra một tia kinh ngạc, thứ này cực kì ít ỏi.

Hắn trực tiếp vung tay lên, thân thể của tu luyện giả Tụ Khí cảnh kia hóa thành tro bụi trong nháy mắt, ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Sau đó, cả người Đạo Nhất cũng biến mất vô tung.

Hắn, muốn đi tìm đám người Kinh Như Tuyết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất