Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 129: Phần thưởng thần thú, Thánh Tôn xâm phạm!

Chương 129: Phần thưởng thần thú, Thánh Tôn xâm phạm!

Tu Thần nhìn từng viên ngọc giản sinh mệnh vỡ nát trong tay mình, có chút sững sờ.

Đây là đụng phải đại BOSS gì khiến cả đoàn bị diệt sao?

Nhưng mà khoảng thời gian bọn họ xuống núi cũng đã vượt qua sự mong đợi của Tu Thần.

Vốn dĩ còn tưởng rằng tất cả bọn họ sẽ chết trở về trong khoảng mười ngày, không ngờ có thể chống chọi đến hai mươi ngày.

Hắn lấy ra mấy sợi tóc, vươn bàn tay ra, điểm màu xanh lục trong tay óng ánh - bắt đầu khởi động.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ người đều sống lại.

"Thầy!"

"Đại nhân!"

"Lão đại!"

Đám người nhìn thấy Tu Thần, lúc này lập tức kêu lên một cách kích động.

Nhìn thấy ba con tiểu yêu hiện giờ lại có thể nói chuyện, Tu Thần gật đầu hài lòng.

Tất cả đã tiến bộ không ít, một chuyến xuống núi rèn luyện này xem như không uổng phí.

"Các ngươi tự sát tập thể, hay là nói bị người ta giết chết?" Tu Thần hỏi.

"Chúng con gặp phải một cường giả Thánh Tôn cảnh, bị bắt và hoàn toàn không đánh lại được, cho nên đành tự sát." Kinh Như Tuyết đáp.

"Thánh Tôn cảnh sao?"

Tu Thần híp mắt lại.

Đó ắt hẳn chính là người mà Cơ Viêm đã nói.

"Chỉ có một?"

"Vâng, chỉ có một, khi bọn ta sắp lên tới sơn mạch Viêm Hỏa rồi, hắn ta đột nhiên xuất hiện." Tiger có hơi buồn bực.

Lần tăng tu vi này, nó cũng là người tăng ít nhất.

Bởi vì trong khoảng thời gian dài trước đó nó đều phải giữ vai trò vệ sĩ, nên không được đánh nhau nhiều.

Vất vả lắm mới sắp tới được sơn mạch Viêm Hỏa, muốn tìm lão quái vật ở trong đó đánh một trận cho đã đời, ai ngờ giữa đường nhảy ra một cường giả Thánh Tôn cảnh.

Nghe lời nói của Tiger, trong lòng Tu Thần có chút khó hiểu.

Không phải Cơ Viêm nói có rất nhiều người sao?

Tại sao hiện tại lại chỉ có một?

Là lính hầu sao?

Đám người Kinh Như Tuyết bị chặn đường, chắc chắn đối phương đã biết được thân phận của bọn họ, muốn biết chuyện của mình từ trong miệng bọn họ trước, điểm này vừa nghĩ cũng hiểu được.

Nhưng vị cường giả Thánh Tôn cảnh này khiến cho Tu Thần có chút không vui.

Khinh thường ta như vậy sao?

Cho dù là lính hầu, ngươi cũng nên phái vài người tới mới phải!

"A! Vật nhỏ này đáng yêu quá!"

Phương Nhuế Nhuế đột nhiên hét lên trong vui vẻ, sau đó chạy tới bế Pikachu lên.

Kinh Như Tuyết và Tiger cũng nhìn qua, sau đó đồng tử co rụt lại.

"Đại... Đại nhân... Đó là những thần thú sao?" Tiger cảm thấy hơi thở của bản thân đều gấp hẳn lên.

Đối với quái vật mà nói, chúng giống như những dân chúng bình thường của triều đại dân gian, mà thần thú chính là con cháu của hoàng gia chính thống!

Kinh Như Tuyết cũng trợn tròn hai mắt, nhìn bốn con thần thú thật lâu không nói nên lời.

Thứ này, nàng cũng chỉ nhìn thấy trong sách, nhưng không ngờ hiện giờ lại xuất hiện rõ ràng trước mắt mình.

"Ừm, vừa mới làm ra thôi, à đúng rồi, sau khi hai người các ngươi bái sư, vi sư cũng chưa từng cho các ngươi phần thưởng gì, chọn một con thần thú đi, thích loại nào, kiểu dáng nào, ta sẽ chuẩn bị một con mới cho các ngươi." Tu Thần thản nhiên nói.

Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế cùng lúc nhìn về phía Tu Thần, ánh mắt tỏa sáng.

"Thầy... Thật sự có thể sao ạ?" Kinh Như Tuyết cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Không phải nói chỉ có Thánh Vương mới có tư cách dùng thần thú thôi sao?

Hiện giờ thầy lại nói sẽ tặng cho mình làm quà bái sư?

Việc này mà truyền ra ngoài sợ là sẽ dọa chết vô số người mất?

"Thưa thầy, con muốn con rùa kia ạ!" Phương Nhuế Nhuế cũng không kinh ngạc giống như Kinh Như Tuyết, thậm chí cô bé còn chẳng có bao nhiêu khái niệm về thần thú, thế nhưng thầy tặng cho mình, như vậy chắc chắn là đồ tốt.

"Được, còn ngươi thì sao?" Tu Thần nhìn về phía Kinh Như Tuyết.

"Ta... Ta muốn con Phượng Hoàng kia...." Kinh Như Tuyết chỉ chỉ về Phượng Hoàng phía dưới.

Bản thân nàng có pháp tướng là Phượng Hoàng, hơn nữa thần thông bản mệnh có liên quan đến Phượng Hoàng, tất nhiên sẽ chọn Phượng Hoàng rồi.

"Được, mỗi người lấy một giọt máu." Tu Thần gật đầu.

Hắn muốn chế tạo con khác ngay lúc này.

Bốn con kia là thần thú thuộc về hắn, nhận hắn làm chủ, tặng bọn chúng cho Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế cũng không thỏa đáng.

Tạo thần thú ngay bây giờ sao?

Kinh Như Tuyết lập tức nghĩ ngay đến từ này, vì thế cắn ngón tay mình, Phương Nhuế Nhuế cũng học theo.

Hai giọt máu chậm rãi bay tới trước mặt Tu Thần.

Tu Thần điểm nhẹ hai cái, chỉ thấy hai giọt máu nhanh chóng bay đến giữa không trung, sau đó chúng tức thì tách ra thành hình dạng giống như tĩnh mạch.

Liên tục quấn quanh không ngừng, xương cốt, tĩnh mạch dần dần hiện ra.

Nhìn chiêu thức này, mọi người thật sự trợn tròn con mắt.

Tạo ra thần thú ngay tại chỗ, chuyện này nói ra cũng chẳng có người nào tin.

Sáng Tạo Sinh Mệnh tiêu tốn khá nhiều thời gian, đặc biệt là loại hình giống như thần thú, nhưng mà bởi vì lần này không giống với lần đầu tiên, lúc này dựa vào máu huyết của Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế làm vật dẫn sáng tạo, độ thuần khiết của thần thú sẽ yếu đi, cho nên tốc độ nhanh hơn không ít.

Một giờ sau, hai con thần thú đã được sáng tạo xong xuôi.

Vóc dáng nhỏ hơn ước chừng gấp trăm lần so với mấy con kia của Tu Thần, còn hơi giống mới bộ dáng mới sinh ra.

Tu Thần sáng tạo là hình thể trưởng thành, mà lần này thì vẫn còn nhỏ.

Lấy máu để dẫn, sau đó lớn lên cùng hai người các nàng từ khi còn nhỏ, độ trung thành, thân thiết sẽ đạt tới mức độ cao nhất.

"Ôi! Chào ngươi nha!" Phương Nhuế Nhuế chạy tới ôm lấy Huyền Vũ xinh xắn, yêu đến không muốn rời tay.

Kinh Như Tuyết đi tới trước mặt Phượng Hoàng nhỏ bé với vẻ mặt thấp thỏm, nàng vươn tay.

Tiểu Phượng Hoàng kêu một tiếng, sau đó dùng đầu cọ vào cánh tay Kinh Như Tuyết, nhắm mắt lại, bộ dáng rất ngoan ngoãn hưởng thụ.

Đám Tiger ở một bên cũng hâm mộ vô cùng.

Nhưng bọn chúng biết biết bản thân không có tư cách có được.

Cho dù Tu Thần có cho bọn chúng, bọn chúng cũng không dám nhận.

Yêu quái dùng thần thú làm sủng vật để cưỡi?

Loại huyết mạch uy áp bẩm sinh này đã khiến bọn họ đau đớn không ngừng, cùng với sự tăng lên của tu vi, càng lên cao lại càng không chịu nổi.

"Được rồi, các ngươi tự mình chậm rãi nuôi dưỡng, còn phải tự động làm quen với bạn đồng hành mới một chút đi." Tu Thần khoát khoát tay, sau đó cơ thể biến mất ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, bên trong nội vực, vô số cường giả nhân loại và yêu quái đều đang quỳ trên mặt đất, cả người phát run, không dám ngẩng đầu lên.

Phần Vũ và Cơ Viễm cũng ở trong đó.

Đạo Nhất đứng trước mặt bọn họ với sắc mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Cho nên các ngươi cũng không biết phải không?"

Sau khi đám người Kinh Như Tuyết tự sát, Đạo Nhất đã trực tiếp đi tới sơn mạch Thiên Loan.

Khoảng cách từ nội vực đến ngoại vực không xa, cho nên hắn ta có thể nhanh chóng bắt hết toàn bộ người trong nội vực lại trước, rồi hỏi cho rõ ràng.

Ở trước mặt Thánh Tôn cảnh, người trong nội vực vốn dĩ không có chỗ cho bất kỳ sự phản kháng nào, trong khoảnh khắc tất cả đều bị bắt tới nơi này hết.

"Thánh Tôn đại nhân, chúng ta thật sự không rõ lắm, từ lúc xuất hiện cho tới nay, mọi người đều không dám đi tới gần sơn mạch Thiên Loan, thật sự không ai biết hắn rốt cuộc là ai, đến cùng có lai lịch gì...."

Đạo Nhất nhìn con Xà Yêu cấp bảy trước mặt, đột nhiên vung một tay lên.

"Ầm!"

Chỉ thấy toàn thân con Xà Yêu cấp bảy đó nổ tung trong nháy mắt, không thể chết thêm được nữa.

Sắc mặt mọi người trắng bệch, sợ tới mức hồn bay phách lạc.

"Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu đáp án vẫn không làm bản tôn vừa lòng, như vậy tất cả người và yêu ở đây, đều sẽ phải chết."

Giọng nói lạnh nhạt của Đạo Nhất tựa như tiếng chuông lớn đánh vào lòng mọi người, khiến người ta hoảng hốt run sợ, sự sợ hãi khôn cùng tràn ngập vào trong nội tâm mỗi người.

"Ức hiếp kẻ yếu có gì thú vị? Tại sao không trực tiếp tới núi Thiên Tử tìm ta? Ngươi sợ ta sao?"

Bóng người của Tu Thần xuất hiện phía sau Đạo Nhất, dựa vào một thân cây gần đó, khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Đạo Nhất bằng ánh mắt chế giễu khinh thường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất