Chương 130: Đại vực chủ Đệ Bát vực tới!
Nghe được giọng nói của Tu Thần, Đạo Nhất biến sắc.
Chân nguyên toàn thân hắn ta cuộn trào mãnh liệt, phía sau là một con pháp tướng giống như bạch tuộc đang ngồi trên đất, sau đó xúc tua màu xám nhanh chóng đánh úp về phía Tu Thần.
Cùng lúc đó, một bàn tay to màu xám xuất hiện ở khoảng không trên đầu Tu Thần, đập thật mạnh về phía cơ thể hắn, không gian mà bàn tay to màu xám đó đi qua đều bị kéo thành từng cái khe hẹp dài.
Vốn dĩ đến để giết Tu Thần, hiện giờ lại đụng phải, như vậy cũng không có gì để nói.
Cứ trực tiếp ra tay!
Một câu vô nghĩa cũng chẳng có.
Tu Thần cười lạnh một tiếng, bóng người chợt lóe rồi xuất hiện trước mặt Đạo Nhất.
"Ầm!"
Đạo Nhất trực tiếp bị Tu Thần giẫm dưới chân.
Cả đầu bị nhấn hẳn vào trong đất, mặt đất xung quanh ào ào nổ tung, chia năm xẻ bảy, mọi người ở bên cạnh cũng đều bị dòng khí hùng mạnh đó ném bay ngược ra sau.
Trong nháy mắt, pháp tướng và thần thông mà Đạo Nhất vừa mới sử dụng đã biến mất không còn chút tung tích.
Khói bụi tán loạn, mọi người ở sơn mạch Thiên Loan đều hoảng sợ bò dậy, nhìn về phía Tu Thần ở cách đó không xa.
"Đây là... chiến thắng hoàn toàn rồi sao?" Khuôn mặt già cỗi của một lão giả Đế cảnh hiện lên vui mừng, vừa rồi suýt chút nữa thì lão đã khai Phần Vũ và Cơ Viêm ra.
Bởi vì ai cũng biết Cơ Viêm và Phần Vũ là những người duy nhất đi vào núi Thiên Tử mà còn sống sót trở về.
Cho nên muốn biết về Tu Thần, vậy hai người bọn họ là người hiểu nhất.
Nhưng mà cũng may chưa nói gì cả!
Một chiêu này đã đánh gục đối phương, Thánh Tôn cảnh! Sự chênh lệch lớn đến bất thường, nếu vừa rồi không nhịn được mà nói lung tung, sợ là bản thân cũng khó tránh khỏi cái chết.
Cơ Viêm và Phần Vũ liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng chạy tới bên người Tu Thần.
Những người còn lại đứng ở đằng xa, không dám lộn xộn.
Bọn họ không có bất cứ giao tình gì với Tu Thần hết, đi cũng không dám đi, tới gần lại càng không dám, chỉ có thể đứng tại chỗ mà thôi.
"Đại nhân, người này chắc hẳn chính là một trong những người ở trong Thiên Lam thánh vực! Rất có khả năng là người tới dò đường, phỏng chừng những Thánh Tôn cảnh khác đang đợi tin tức hắn đã điều tra được." Cơ Viêm tới bên cạnh Tu Thần, nói thẳng.
Tu Thần nhìn thoáng qua Cơ Viêm, sau đó trực tiếp kéo Đạo Nhất từ trong đất ra.
Cả mặt trái đều bị dập, máu tươi phun ra, xương cốt toàn thân dường như vỡ nát, yếu ớt không nhúc nhích nổi.
Người vẫn chưa chết, nhưng cũng mất nửa cái mạng.
Nhìn thấy thảm trạng của Đạo Nhất như vậy, người chung quanh đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Mẹ nó, thế này cũng thật quá vô lý.
Ngay cả khí tức uy áp của hắn ta mà chúng ta cũng không chịu nổi, ngươi dùng một chân đã suýt nữa giẫm chết hắn!
Cường giả Thánh Tôn cảnh yếu như vậy sao?
Còn có thể bị người giẫm thành như vậy?
Nhưng mà hình như ngươi cũng là Thánh Tôn Cảnh thì phải...
Mọi người quả thực hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc là làm như thế nào.
Nửa con mắt còn sót lại của Đạo Nhất nhìn về phía Tu Thần đầy hoảng sợ, máu loãng trong miệng đã bị nát bấy không thể khống chế được mà chảy xuống đất không ngừng.
Hiện tại hắn ta vẫn còn đang ngơ ngác.
Bản thân rốt cuộc đã trở thành bại tướng dưới tay hắn như thế nào?
Ngươi là Lệ Vô Hối sao? Kinh khủng như vậy?
"Ngươi chỉ cần trả lời một câu hỏi của ta là được." Tu Thần mỉm cười, nói.
Nhìn thấy nụ cười này, Đạo Nhất lại càng run sợ trong lòng, sợ đến mức toàn thân run rẩy cả lên.
"Lệ Vô Hối có ở đó hay không?"
"Ăn ngay nói thật, thì ta sẽ không giết ngươi."
"Hừ... hừ..."
Đạo Nhất lầm bầm, ra sức gật đầu, hiện tại hắn ta chỉ có thể phát ra thanh âm như vậy.
Tu Thần gật đầu hài lòng, nói: "Tốt lắm, trở về nói với Lệ Vô Hối, nói rằng đệ tử quan môn của Thích Ách đợi hắn ta ở nơi này."
Nói xong, Tu Thần trực tiếp ném bay Đạo Nhất, trong nháy mắt biến mất không còn chút tung tích.
Cơ Viêm và Phần Vũ ở bên cạnh nhìn về hướng Đạo Nhất biến mất trong kinh ngạc, rồi lại nhìn Tu Thần.
"Đại nhân, thật sự thả cho hắn ta chạy sao?" Cơ Viêm cảm thấy não của bản thân không đủ dùng.
Không giết còn chưa tính, lại còn để hắn ta đi mật báo tin tức nữa chứ?
Tu Thần liếc mắt nhìn Cơ Viêm.
Người này lập tức dựng thẳng tóc gáy, sau đó vội vàng cười gượng, cúi đầu không dám hỏi nữa.
Hắn đảo mắt nhìn những cường giả chung quanh, tầm mắt đi đến đâu đều rối rít tránh né cúi đầu, không dám đối diện.
"Giải tán đi."
Vừa nói xong, Tu Thần liền biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi Tu Thần rời đi, gánh nặng trong lòng mọi người mới được tháo xuống, bắt đầu thở hổn hển.
Vừa rồi ánh mắt và uy áp đó thực sự khiến người ta thấy tuyệt vọng cùng sợ hãi.
"Đại nhân nói giải tán thì giải tán hết đi, loại đọ sức trình độ này không phải là chuyện chúng ta có thể tham gia vào, trở về thôi." Cơ Viêm nói trong tiếng cười khổ.
Những người khác không nói gì, cũng không dám nói thêm gì, tất cả vội vàng rời đi.
"Sắp xảy ra chuyện lớn rồi sao?" Mọi người tản đi, Phần Vũ đi tới bên cạnh Cơ Viêm, hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Cơ Viêm thở dài một tiếng, đáp: "Sắp xảy ra đại chiến rồi, nhân lúc bây giờ còn có thời gian, đưa bộ tộc Viêm Hồ của ngươi trốn đi, trận chiến của những cường giả Thánh Tôn cảnh, sơn mạch Thiên Loan này khó mà giữ được."
"Vậy ngươi thì sao?" Phần Vũ nhìn về phía Cơ Viêm.
"Ta sao? Cuộc đời ta đã không còn mục tiêu rồi, kẻ thù cũng chẳng còn nữa, thật nhàm chán, ta chỉ muốn nhìn một chút xem ai có thể cười đến cuối cùng, dù sao cũng chưa từng được thấy Thánh Tôn cảnh đánh nhau..." Trên mặt Cơ Viêm lộ ra tươi cười.
...
Tuy rằng lúc này Đạo Nhất bị trọng thương, nhưng vẫn có thể bay vọt lên trốn thoát!
Nỗi sợ hãi vô tận tràn ngập trong lòng hắn ta.
Quá mạnh!
Quả thực là mạnh đến vô lý!
Đến cả một chiêu mà bản thân cũng không đỡ được!
Đây vẫn là Thánh Tôn cảnh sao?
Cho dù là vậy, cũng chắc chắn đó là cấp độ của Lệ Vô Hối!
Đặc biệt là một câu đệ tử quan môn của Thích Ách kia càng khiến hắn ta sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Không phải Thích Ách đã chết từ rất lâu rồi sao? Tại sao lại có đệ tử quan môn được?
Lẽ nào lời đồn là thật? Lão thật sự dựa vào hóa thân cuối cùng để tu luyện trở lại sao?
Tin tức này quá khủng khiếp cũng quá quan trọng! Nhất định phải trở về truyền lại mới được!
Trong Thiên Lam thánh vực, Lệ Vô Hối đang đợi tin tức của Đạo Nhất.
Trong tay y cầm ngọc giản sinh mệnh của Đạo Nhất, nếu nó vỡ rồi, như vậy chứng minh phán đoán của y là chính xác.
Có thế lực Thánh Vương sau lưng vị cường giả Thánh Tôn cảnh ở sơn mạch Thiên Loan kia.
Nhị Nguyên Thánh Vương đã từng nói, gần đây chưa có Thánh Tôn cảnh sinh ra ở Đệ Cửu vực, đó là nói chưa có.
Chuyện này có liên quan đến quy luật hấp thu chi lực của Đệ Cửu vực, việc thăng cấp Thánh Tôn cảnh chắc chắn sẽ bị Nhị Nguyên Thánh Vương biết được.
Nếu chưa vỡ, vậy đó chính là người từ đại vực khác tới, ở phương diện đó lại càng có nhiều thứ phải suy nghĩ hơn.
"Hửm?
Đột nhiên, Lệ Vô Hối nhướng mày.
Những cường giả Thánh Tôn cảnh khác cũng nghiêng đầu nhìn về phía không trung.
Lại một khe hở khác nứt ra.
Vượt qua không gian!
Đây là năng lực chỉ có Thánh Tôn cảnh tầng năm trở lên mới có được!
Giữa khe nứt, một nam tử trung niên với dáng người khôi ngô chậm rãi đi ra.
Toàn thân nam tử là áo giáp lưu ly vàng, đôi mắt lóe ra tia chớp màu vàng, mày rậm tai to, toàn bộ cơ thể tản ra khí thế uy áp vô cùng hùng mạnh, khí phách độc nhất vô nhị!
Đại vực chủ Đệ Bát vực, Gia Cát Chấn Hùng! Tu vi Thánh Tôn cảnh tầng năm!
Chủ nhân của Đệ Bát vực, chính là Tam Nguyên Thánh Vương.
Dựa theo đạo lý mà nói, các đại vực chủ đều sẽ không tự ý tới những đại vực khác.
Nhưng hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện, chắc chắc có chuyện kỳ lạ!
Lệ Vô Hối nheo mắt, cười lạnh một tiếng, nói: "Không biết Gia Cát đại vực chủ tới Đệ Cửu vực của ta có chuyện gì?"
Gia Cát Chấn Hùng dừng lại trước mặt Lệ Vô Hối, một đôi mắt hổ toát ra vẻ coi thường.
"Tất nhiên là tới tìm ngươi rồi."