Chương 131: Đệ tử quan môn của Thích Ách
Tu vi của Lệ Vô Hối quả thực cao hơn Gia Cát Chấn Hùng, năm đó hai người cũng có nhiều ân oán.
Về sau chia nhau gia nhập dưới trướng những Thánh Vương khác nhau, đều tự ở trong đại vực của mình, hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau.
Đệ Bát vực và Đệ Cửu vực còn có chút khác biệt, Đệ Cửu vực chỉ có một vị đại vực chủ, mà Đệ Bát vực lại có đến hai vị, giám sát lẫn nhau.
Có điều tương đối mà nói, thì danh tiếng của Gia Cát Chấn Hùng vẫn cao hơn vị đại vực chủ còn lại của Đệ Bát vực rất nhiều, gã rất được Tam Nguyên Thánh Vương coi trọng.
"Tìm ta?" Lệ Vô Hối cười ha ha, "Có vẻ như giao tình của hai người chúng ta không tốt đến vậy đâu?"
Những cường giả Thánh Tôn cảnh một bên nhăn mặt lại.
Sự va chạm khí tức của hai vị đại lão này khiến bọn họ có hơi khó chịu.
"Là không có giao tình gì, nhưng Thanh Viêm với tư cách là người hầu duy nhất dưới trướng của Tam Nguyên Thánh Vương ở Đệ Cửu vực, hiện giờ lại chết ở Đệ Cửu vực của ngươi, vậy có phải ta nên tới hỏi một chút hay không?" Gia Cát Chấn Hùng cười lạnh, đáp.
Lệ Vô Hối híp mắt lại.
Hành động của gã như vậy xem như là phạm quy rồi.
Thanh Viêm là người mình tiến cử cho Tam Nguyên Thánh Vương, sau đó còn để gã tiếp tục làm việc ở Thương Nguyên thánh vực, đây là chuyện không có khả năng ở trong các đại vực khác.
Nguyên nhân là vì thân phận đặc thù của Thanh Viêm, nhất định phải khống chế tất cả đồ đệ của Thích Ách ở trong đại vực của mình, Lệ Vô Hối ôm lòng cảnh giác với tất cả các sư đệ, sư muội, nhất định phải đặt họ trong tầm mắt.
Thời điểm y thấy tình huống không thích hợp, bọn họ thoát khỏi khỏi sự khống chế của mình thì cũng là lúc phải hạ sát thủ.
Dù sao lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có thể không giết thì không giết, nhưng một khi khiến y cảm nhận được uy hiếp, vậy thì không có tình cảm nào có thể nói hết.
"Chết rồi chỉ có thể chứng minh thực lực của gã không đủ, chính là rác rưởi, còn có cái gì cần phải hỏi nữa?" Lệ Vô Hối cười nhạo một tiếng, đáp.
Gia Cát Chấn Hùng nhìn chằm chằm vào Lệ Vô Hối, sau đó đáp lại với vẻ mặt trào phúng: "Ngươi vẫn là một tên tàn nhẫn như trước đây, sư đệ thân thiết cũng chết rồi, vậy mà hoàn toàn chẳng sao cả, cũng chẳng điều tra nguyên nhân? Ta có thể giải thích thế này được không. Người, là do ngươi giết?"
Lệ Vô Hối cười ha ha một tiếng, nói: "Ta giết? Tại sao ta phải giết gã?"
"Ta nghe nói không phải Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành cũng bị ngươi giết cả sao? À đúng rồi, Tam Nguyên Thánh Vương đã nói với ta rằng Chu Thiên Thành hiến tế thần nguyên, câu thông với U Minh ở Đệ Cửu vực của các ngươi, mục đích thứ hai của việc ta tới đây lần này, chính là kiểm tra Đệ Cửu vực có còn tồn tại U Minh Chi Uyên nữa hay không, nếu có người từng tiếp xúc, trực tiếp gán tội liên đới."
Những lời này của Gia Cát Chấn Hùng khiến những vị cường giả Thánh Tôn cảnh khác biến sắc.
Bọn họ vốn dĩ không biết Chu Thiên Thành móc nối với U Minh!
Đây chính là cấm kỵ tuyệt đối!
Nếu sự tình nghiêm trọng, nếu Đệ Cửu vực thật sự tồn tại U Minh Chi Uyên mà chưa bị phát hiện, vậy đó chính là sự thất trách của bọn họ, đến lúc đó đều sẽ bị trách phạt.
"Ồ, từ khi nào chuyện của Đệ Cửu vực ta lại cần Đệ Bát vực các ngươi tới quản vậy? Sao không thấy ngươi đi Đệ Thất vực nhìn thử?" Lệ Vô Hối nói với ngữ khí lạnh nhạt.
Y thực sự ghét Gia Cát Chấn Hùng vô cùng, lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, khí thế cao hơn người một bậc.
"Ta tới nơi này chỉ là xuất phát từ việc tôn trọng báo với ngươi một tiếng, mà không phải tới để cầu xin sự đồng ý của ngươi, nếu có ý kiến bất mãn, đi tìm Tam Nguyên Thánh Vương mà nói."
Gia Cát Chấn Hùng không đế ý đến sự châm biếm của Lệ Vô Hối, sau lưng xuất hiện một khe nứt, xoay người muốn đi vào.
Đúng lúc này, đột nhiên tất cả mọi người ở đây đều bất thình lình nhìn về bên phải.
Khí tức này!
Là Đạo Nhất!
Lệ Vô Hối nhướng mày, sau đó xuất hiện cách đó hơn một cây số trong nháy mắt.
"Đại nhân!"
Đạo Nhất nhìn thấy Lệ Vô Hối trước mặt, suýt chút nữa thì bật khóc.
Nhìn thấy bên mặt phải của Đạo Nhất hoàn toàn bị hủy hoại, khí tức cả người mỏng yến, sắc mặt Lệ Vô Hối u ám.
Những người khác cũng cũng chạy tới, đều mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Đạo Nhất.
Làm thế nào lại thành ra như vậy?
Gia Cát Chấn Hùng nhìn Đạo Nhất ý vị sâu xa, đôi mắt lóe lên ánh sáng không ngừng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Đã xảy ra chuyện gì? Là người đó làm sao?" Lệ Vô Hối vươn tay, khống chế thương thế của Đạo Nhất.
Một Thánh Tôn cảnh ở bên cạnh vội vàng lấy một viên linh đan cho Đạo Nhất ăn.
Sau một khắc, khí tức của Đạo Nhất cuối cùng cũng ổn định lại, tuy rằng thương thế vẫn còn rất nghiêm trọng, nhưng đã không còn trở ngại lớn đối với tính mạng nữa, bên má phải bị dập của hắn ta cũng liền lại.
"Đại nhân... Người đó quá lợi hại, một chiêu thôi! Chỉ một chiêu đã phế ta rồi! Hoàn toàn không có bất kỳ khả năng nào đánh trả!" Lời này của Đạo Nhất dường như mang theo tiếng nức nở mà nói ra.
Bóng ma tâm lý mà Tu Thần tạo ra cho hắn ta thật sự quá nặng!
Một chân mà suýt chút nữa giẫm nát mình!
Hơn nữa, nếu như không phải đối phương cố ý thả cho mình chạy, như vậy hắn ta hiện giờ chắc chắn đã lạnh ngắt từ trong ra ngoài rồi, vừa nghĩ tới điểm này, Đạo Nhất lại hoảng hốt, nghĩ lại mà sợ.
"Ngươi đang nói đùa với ta đấy sao? Một chiêu của tân Thánh phế ngươi sao?" Lệ Vô Hối cắn răng, lạnh giọng quát.
"Thật sự đó, thưa đại nhân, người đó tuyệt đối không phải là tân Thánh, thủ đoạn và thực lực đều cao hơn ta quá nhiều, khí tức trên người cũng giống... cũng giống như đang đối mặt với đại nhân vậy!" Đạo Nhất xót xa đau khổ.
Dù sao khi đối mặt với Lệ Vô Hối cũng là như vậy, ngoài tuyệt vọng thì chính là sợ hãi.
Trên gương mặt của Gia Cát Chấn Hùng ở bên cạnh lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nói: "Xem ra bản lĩnh của tân Thánh ở sơn mạch Thiên Loan đó rất lớn, một chiêu đã tàn nhẫn dọa một người là Thánh Tôn cảnh tầng một sợ đến hồn vía bay mất, xem ra Thanh Viêm chết cũng không oan uổng."
Đôi mắt Lệ Vô Hối hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn về phía Gia Cát Chấn Hùng.
"Làm sao ngươi biết Thanh Viêm bị tân Thánh ở sơn mạch Thiên Loan giết chết?"
Một câu hỏi này khiến cho không khí ở hiện trường đóng băng trong nháy mắt.
Gia Cát Chấn Hùng và Lệ Vô Hối đối mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người giống như đang giao chiến, uy áp vô hình khiến tất cả những người ở đó đều thấy khó chịu trong lòng, không nhịn được muốn ôm ngực nôn ra máu.
"Đại... Đại nhân..." Giờ phút này, Đạo Nhất là người khó chịu nhất, vốn dĩ đã mang trọng thương trong người, hiện giờ hai vị đại lão lại đấu thế với nhau, hắn ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp nổ tung rồi.
Lệ Vô Hối thu hồi khí thế, tạm thời không dây dưa vấn đề này với Gia Cát Chấn Hùng nữa, mà là nhìn về phía Đạo Nhất.
"Vậy mà một chiêu có thể đánh bại ngươi, vì sao lại thả ngươi trở về?" Lệ Vô Hối hỏi.
Khuôn mặt Đạo Nhất run lên, sau đó toàn thân không ngừng run rẩy, lộ ra hoảng hốt cùng khiếp sợ không gì sánh bằng.
"Nói!" Lệ Vô Hối nhìn thấy bộ dáng này của Đạo Nhất, nhất thời trong lòng dấy lên một cảm giác bất an cực kỳ mạnh mẽ.
Dạo Nhất tuyệt đối không có khả năng thoát được!
Như vậy cách giải thích duy nhất chính là cố ý để cho hắn ta chạy đi, để hắn trở về báo tin!
Hắn lấy đâu ra sự can đảm và dũng khí như vậy?
"Hắn nói... Hắn nói..." Sắc mặt Đạo Nhất sợ sệt, luôn luôn nhìn Gia Cát Chấn Hùng ở bên cạnh.
"Nói thẳng!" Lệ Vô Hối lạnh giọng quát.
"Hắn nói hắn là đệ tử quan môn của Thích Ách, đang... đang đợi đại nhân ngài đến núi Thiên Tử..."
"Ngươi nói cái gì?"
Lệ Vô Hối và Gia Cát Chấn Hùng nghe được lời này, sắc mặt cùng đại biến, lộ ra ánh mắt kinh hãi vô cùng.