Chương 132: Ta trực tiếp chơi một trò lớn với ngươi!
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?" Lệ Vô Hối lạnh giọng quát.
Cả khuôn mặt y trở nên vặn vẹo.
Cái tên Thích Ách chính là cấm chế của y!
Mỗi lần nghe thấy cái tên này, y luôn cảm thấy máu trong người không ngừng sôi trào, trái tim như muốn nổ tung.
Hơi thở băng hàn cắn nuốt hồn phách không ngừng phóng ra từ trong cơ thể của Lệ Vô Hối. Cổ hơi thở này không chỉ khiến cho sắc mặt của Gia Cát Chấn Hùng đứng bên cạnh trở nên khó coi, các cường giả Thánh Tôn cảnh khác cũng đau đến không muốn sống.
"Vâng... Là thật ạ... Đại nhân... Hắn nói thả ta đi là vì muốn ta nói với ngài những lời này..."
Hiện giờ Đạo Nhất lại trở thành người đáng thương nhất.
Vì truyền lời nên hắn ta mới giữ lại được một mạng, chẳng qua lại khiến cho lão đại hoàn toàn tức giận. Dựa theo tính cách của Lệ Vô Hối, nói không chừng một lát nữa sẽ trực tiếp đật nát mình.
"Có lẽ đối phương chỉ mạnh miệng thôi. Mục đích chính là để quấy nhiễu lí trí của ngươi, đệ tử quan môn của Thích Ách, người đó không phải Dạ Lãng Thiên sao? Hiện giờ vẫn đang bị giam giữ còn gì?" Gia Cát Chấn Hùng nhìn Lệ Vô Hối nói.
Sắc mặt của Lệ Vô Hối băng hàn như sương, không hề để ý đến lời nói của Gia Cát Chấn Hùng.
"Dáng dấp của hắn thế nào, có thể nhìn thấu tu vi sao?"
Đạo Nhất lắc đầu.
Hắn ta thật sự không biết miêu tả tướng mạo của một người như thế nào, đơn giản chỉ có xấu và đẹp.
Hắn ta cho rằng Tu Thần đẹp chứ không xấu, nhưng lời này có thể nói ra sao?
Vốn đã sợ tới mức hồn vía lên mây, làm sao còn để ý cẩn thận rồi nhớ rõ đặc điểm trên khuôn mặt đối phương.
Về phần tu vi, lại càng nhìn không thấu.
Dù sao hắn ta đã bị đánh bại chỉ bằng một chiêu.
Lệ Vô Hối nhắm mắt lại, khí thế bắt đầu tan đi.
"Hắn biết bản tôn đang ở Thiên Lam thánh vực đúng không?"
"Đúng đúng đúng, câu đầu tiên mà hắn hỏi tiểu nhân chính là ngài đang ở Thiên Lam thánh vực đúng không. Sau đó hắn kêu tiểu nhân đi truyền lời." Đạo Nhất vội vàng gật đầu.
Gia Cát Chấn Hùng đứng ở một bên cười ha ha, nhìn Lệ Vô Hối nói: "Xem ra trong chuyện này có gì đó mờ ám."
"Thế nên ngươi mới đến đây không phải sao?"
Lệ Vô Hối nhìn về phía Gia Cát Chấn Hùng, đôi mắt trở nên lãnh đạm bình tĩnh như trước, đã nhìn không ra bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Gia Cát Chấn Hùng cười ha ha, nói: "Mục đích ta tới đây cũng không phải để nhìn mấy chuyện xấu hổ này của các ngươi. Được rồi, ngươi tự mình xử lý đi, ta muốn đi thăm dò U Minh Chi Uyên."
"Ây..."
Thời điểm Gia Cát Chấn Hùng vừa mới dứt lời, đôi mắt của Đạo Nhất bỗng nhiên trợn tròn, sau đó hai chân mềm nhũn quỳ xuống dưới đất.
Lệ Vô Hối và Gia Cát Chấn Hùng đều biến sắc.
"A — đại... Đại... nhân..."
Đạo Nhất dùng hai tay che đầu mình, xem ra đau đớn cực kỳ, trên khuôn mặt dữ tợn có vô số đường màu vàng đang di chuyển.
"Tuyệt Mệnh cấm chế! Hắn bị gieo cấm chế! Mau chóng lấy ra!" Gia Cát Chấn Hùng vội vã hô hoán.
Lúc này Lệ Vô Hối đã đặt lòng bàn tay lên trên đỉnh đầu Đạo Nhất, từng luồng từng luồng chân nguyên màu xanh không ngừng rót vào bên trong.
Chẳng qua đường màu vàng trên mặt Đạo Nhất di chuyển càng lúc càng nhanh, diện tích càng ngày càng lớn, sau đó đã bằng kích thước của ngón tay cái.
"Không giải được! Chạy!"
Lệ Vô Hối ngay lập tức thét lên một tiếng, sau đó xoay người biến mất.
Các cường giả Thánh Tôn cảnh khác cũng nhao nhao hoảng sợ né tránh.
"Ngài... Đại nhân… "
"Ầm!"
Đạo Nhất đưa tay hướng về phía Lệ Vô Hối vừa mới xuất hiện ở đằng xa, muốn bắt được y nhưng lại phí công, cả đầu hắn ta nháy mắt nổ tung.
Máu không ngừng phun ra từ đỉnh đầu, sau đó bỗng nhiên ngưng tụ lại, một hư ảnh màu máu hiện lên trước mặt mọi người.
Tất nhiên là Tu Thần.
Ngay từ đầu hắn đã không định để cho Đạo Nhất sống sót, nên đã gieo Tuyệt Mệnh cấm chế ở trong đầu hắn ta, hẹn giờ sẵn, tính toán thật kỹ thời gian, sau đó nó sẽ tự động phát nổ, hình ảnh được thêm vào Tuyệt Mệnh cấm chế cũng phóng ra ngoài.
"Lệ Vô Hối, ngươi là tên phản đồ giỏi nhất. Núi Thiên Tử ở sơn mạch Thiên Loan, ta chờ ngươi tới đây đoàn tụ với Thanh Viêm."
Hư ảnh của Tu Thần nói xong câu đó lập tức tan rã, biến mất không còn tăm hơi.
Sắc mặt của Lệ Vô Hối trở nên tái xanh. Các cường giả Thánh Tôn cảnh khác lại dùng ánh mắt hốt hoảng len lén nhìn Lệ Vô Hối.
"Thủ đoạn rất hay! Thủ đoạn rất hay! Gieo cấm chế trên người Thánh Tôn cảnh vậy mà không bị phát hiện, chỉ sợ tu vi cũng không kém hai người chúng ta." Gia Cát Chấn Hùng tấm tắc nói.
"Như vậy đi, tuy rằng ngày thường chúng ta không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là người của Cửu Thiên Thập Vực. Ta và ngươi cùng nhau tới đó, loại người kiêu ngạo như vậy, ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút, xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì. Hơn nữa ta cảm thấy người này cũng biết chút gì đó về U Minh Chi Uyên." Gia Cát Chấn Hùng tiếp tục nói.
Lệ Vô Hối liếc mắt nhìn đối phương, cười lạnh một tiếng nói: "Mục đích chính của ngươi chính là đến núi Thiên Tử? Những lời lúc trước đều là viện cớ đúng không?"
Gia Cát Chấn Hùng nhún vai tỏ vẻ: "Ngươi nghĩ thế nào cũng được, lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, vậy thôi ta đi là được rồi."
Nói xong gã đúng là xé không gian rời đi thật.
"Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Một cường giả Thánh Tôn cảnh yếu đuối hỏi.
Hiện giờ chuyện này đã quá rõ là nhằm vào Lệ Vô Hối.
Khiêu khích đã quá rõ ràng rồi, thậm chí có thể nói là đang khiêu chiến sự uy nghiêm của Đệ Cửu vực!
Khiêu chiến quyền uy của Cửu Thiên Thập Vực, lúc trước cũng từng xảy ra loại chuyện này, đó chính là Thích Ách.
Năm đó Cửu Thiên Thập Vực phái đại vực chủ đời trước của Đệ Cửu vực đi chiêu hàng Thích Ách Ma Tăng, sau đó bao gồm cả đại vực chủ ở bên trong, tổng cộng mười thủ cấp của cường giả Thánh Tôn cảnh đã bị đưa trở lại.
Đúng là bá đạo không thèm nói đạo lý.
Hơn nữa đầu của những người đấy, còn là Lệ Vô Hối tự mình đưa tới.
Cũng bởi vì lần đó, Nhị Nguyên Thánh Vương đã tìm tới y, chôn xuống trong lòng y mầm tai họa về sự phản bội.
"Thông báo cho toàn bộ cường giả Thánh Tôn cảnh, năm trăm vạn Đế cảnh ở Đệ Cửu vực tập hợp! Trong vòng ba ngày toàn bộ đi tới Thiên Lam thánh vực!" Lệ Vô Hối lạnh giọng quát.
"Toàn bộ?"
"Cường giả Thánh Tôn cảnh?"
"Năm trăm vạn Đế cảnh?"
Các vị cường giả Thánh Tôn cảnh ở đây không thể tin được nhìn Lệ Vô Hối.
Chiến trận lớn như vậy, ngươi muốn tái hiện chuyện xưa tích cũ của Thích Ách Ma Tăng năm đó sao?
Đệ Cửu vực có bao nhiêu cường giả Thánh Tôn cảnh?
Ba nghìn!
Đội quân Đế cảnh thì sao?
Hơn hai mươi triệu!
Thời đại đang không ngừng phát triển, mỗi địa vực của Thiên Nguyên đại lục cũng tăng lên không ngừng. Thực lực của năm ngàn năm trước và năm ngàn năm tất nhiên vẫn có sự khác biệt.
Đối với cường giả có tu vi Đế cảnh mà nói, hiện tại nếu Đệ Cửu vực thật sự muốn tập hợp, cũng có thể kiếm đủ ba mươi triệu Đế cảnh cho Lệ Vô Hối ngươi.
Nhưng cấp bậc Thánh Tôn cảnh lại không thay đổi quá nhiều, năm ngàn năm trước có bao nhiêu, bây giờ áng chừng vẫn tầm đấy.
Trong mắt của cường giả Thánh Tôn cảnh, Đế cảnh chỉ là con kiến hôi, nhưng thứ y cần chính là khí thế và động tĩnh!
Ba nghìn Thánh Tôn, một trăm vạn Đế cảnh của ta sẽ đè chết sơn mạch Thiên Loan của ngươi!
Nếu Tu Thần là một tên cặn bã miệng cọp gan thỏ, tất nhiên Lệ Vô Hối sẽ vui vẻ trong lòng, trực tiếp chém giết để răn đe.
Nhưng nếu thực lực của hắn thật sự mạnh mẽ, một trăm vạn và ba nghìn Thánh Tôn cảnh đều không thể chèn ép, như vậy ít ra y vẫn còn đường lui, hơn nữa cũng có thể cưỡng ép Cửu Thiên động thủ.
Động tĩnh lớn như vậy, Nhị Nguyên Thánh Vương vẫn đang nhìn chứ?
Nhìn nữa, Đệ Cửu vực này sẽ biến thành ba vực bị mất hẳn năm đó mất.
“Như thế nào? Muốn bản tôn nói lại một lần nữa sao?" Sắc mặt của Lệ Vô Hối trở nên lạnh lẽo, nhìn mọi người xung quanh một lượt.
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Tám người ngay lập tức quỳ xuống trả lời, sau đó đứng dậy cấp tốc rời đi.
Lệ Vô Hối nhìn về phía Quảng Nguyên vực, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn.
"Muốn một mình ta chơi với ngươi? Ha ha, ta trực tiếp chơi một trò lớn với ngươi!"