Chương 133: U Minh Chi Uyên, Cửu Nhãn Ma Tượng!
Lúc này Gia Cát Chấn Hùng đang đứng ở một nơi khác.
Sự cẩn thận của Lệ Vô Hối khiến gã không khỏi cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Chuyến đi này gã có ba nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thứ nhất là đến sơn mạch Thiên Loan để điều tra rõ lý do vì sao thần nguyên mà Chu Thiên Thành đã hiến tế lại đột nhiên trở về.
Thứ hai là hủy diệt U Minh Chi Uyên ở Đệ Cửu vực, một chút dấu vết cũng không thể để lại.
Cái thứ ba là giết Lệ Vô Hối, sau đó vu oan tất cả mọi chuyện cho kẻ thần bí ở sơn mạch Thiên Loan.
Nếu như vừa rồi Lệ Vô Hối đồng ý để gã đi cùng, đó là cơ hội tốt nhất.
Chẳng qua tên kia đã từ chối.
"Quả nhiên là đồ đệ đầu tiên của Thích Ách, cẩn thận đến mức độ này." Gia Cát Chấn Hùng cười lạnh vài tiếng.
Rồi thân ảnh của gã biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở giữa hoang mạc.
Ở nơi sâu nhất của hoang mạc có một cái khe. Đứng ở chỗ cao nhìn xuống sẽ thấy nó đang tản ra từng luồng hơi thở tà ác màu đen.
Gia Cát Chấn Hùng rơi vào trong cái khe.
Gió quỷ gào thét, trên mặt đất đều là mấy bộ xương khô của người.
"Một lũ ngu xuẩn…"
Gia Cát Chấn Hùng lắc đầu thở dài một tiếng, đi tới vách đá trước mặt.
Vách đá này trơn trượt vô cùng, nhìn qua sạch sẽ cực kỳ, nham thạch ngọc bích màu đen thậm chí có thể để cho người ta nhìn thấy bộ dạng của mình, nó giống như một tấm gương vậy.
"Trên người ngươi có ấn ký U Minh, không nên tới nơi này."
Vách đá này bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói hư hư thực thực, dường như truyền tới từ một thời không khác vô cùng xa xôi.
"Bại lộ rồi, nơi này phải bị hủy diệt." Mặt Gia Cát Chấn Hùng không chút thay đổi nói.
"Ngươi là người của ai?" Vách đá hỏi.
"Chúc Thiên." Gia Cát Chấn Hùng trả lời.
Tên thật của Nhất Nguyên Thánh Vương chính là Chúc Thiên.
Sau khi trở thành Thánh Vương cũng không còn sử dụng tên thật.
"Phá hủy đi, những thi thể bên ngoài đều chứa đựng hơi thở của U Minh, nhớ rõ phải tiêu hủy toàn bộ." Vách đá nói.
Gia Cát Chấn Hùng khẽ gật đầu, giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay hiện ra một ấn ký màu đen có sáu cạnh, nó bay thẳng đến vách núi đánh xuống một chưởng.
Không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có tiếng nổ mạnh, một chưởng đánh ra, toàn bộ vách đá nháy mắt hóa thành không khí. Chất khí màu đen quấn quanh cánh tay của Gia Cát Chấn Hùng, sau đó toàn bộ đều chui vào bên trong ấn ký sáu cạnh kia.
Sau khi Gia Cát Chấn Hùng ra khỏi cái khe, một pháp cầu chân nguyên khổng lồ rơi xuống, trong phút chốc phạm vi trăm dặm đã hóa thành hư vô.
Đệ Cửu vực có tổng cộng mười U Minh Chi Uyên. Trong vòng một ngày Gia Cát Chấn Hùng đã tiêu hủy mất chín nơi.
Và mỗi một U Minh Chi Uyên đều không giống nhau, có vách đá, cây cối, hồ chết…
Chỉ còn sót lại một nơi cuối cùng.
Nhìn vị trí đánh dấu U Minh Chi Uyên cuối cùng trong tay, đồng tử của Gia Cát Chấn Hùng hơi co rụt lại.
"Đỉnh núi Thiên Tử, Cửu Nhãn Ma Tượng."
Cuối cũng vẫn phải đi một chuyến đến núi Thiên Tử!
Gia Cát Chấn Hùng thở dài một tiếng.
"Trước tiên cứ tiêu hủy nơi cuối cùng này đã. Tranh thủ thời gian trước khi đám người Lệ Vô Hối tới đó. Ắt hẳn tên tiểu tử kia đã hiến tế thần nguyên. May mắn, chỉ cần là hiến tế thần nguyên, ấn ký U Minh sao sáu cánh này có thể khắc chế hắn hoàn toàn." Gia Cát Chấn Hùng cười cười, sau đó thân thể biến mất.
Ngay sau đó, gã trực tiếp xuất hiện ở bên trên đỉnh núi Thiên Tử.
Sau đó gã choáng váng.
Bởi vì gã nhìn thấy thần thú...
Mấy thứ như đan linh tiên thiên cũng không khiến gã cảm thấy quá chấn động. Nhân loại và yêu quái có thiên tư bậc chín và đã thức tỉnh thiên phú huyết mạch thì gã cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng sáu con thần thú trước mặt này… con mẹ nó, thật sự là thái quá rồi.
Gã đường đường là đại vực chủ của Đệ Bát vực còn chưa được nhìn thấy thần thú chân chính!
Đúng là chưa thấy qua thật, Tam Nguyên chưa từng ngồi trên thần thú xuất hiện ở trước mặt gã.
"Đến đây, ngồi xuống một lát." Tu Thần vẫy vẫy tay với Gia Cát Chấn Hùng đang bay ở giữa không trung.
Gia Cát Chấn Hùng: ...
Tên này chính là cái tên giết chết Đạo Nhất chỉ bằng một chiêu?
Nhìn qua thì có vẻ như hơi thở và tu vi cũng không hơn kém mình bao nhiêu.
Nhưng mà vì sao hắn không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy mình tới đây?
Hắn không bất ngờ thì thôi đi, nhưng hai bé gái bên cạnh vẫn tiếp tục trêu đùa với tiểu thần thú, căn bản không hề quan tâm tới gã là có ý gì?
Mấy con yêu quái đang ra sức ấn một thứ hình vuông có màu đen là có ý gì? Đan linh tiên thiên bên cạnh còn oa ô oa ô kêu loạn xạ với một con chó vàng chưa từng thấy bao giờ
"Muốn ta mời ngươi nữa sao?" Tu Thần ngẩng đầu nhìn Gia Cát Chấn Hùng, lãnh đạm hỏi.
Tuy rằng đầu óc chứa đầy dấu chấm hỏi nhưng Gia Cát Chấn Hùng vẫn rơi xuống, ngồi đối diện với Tu Thần.
Đột nhiên gã lại cảm thấy có chút câu nệ, cũng không biết là vì cái gì.
Sau đó gã nghiêng đầu nhìn chung quanh một lần.
Cửu Nhãn Ma Tượng ở đâu chứ?
Lão hoàn toàn không cảm thụ được.
"Ngươi không phải Lệ Vô Hối đúng không?" Tu Thần rót cho đối phương một chén trà.
"Ta tên là Gia Cát Chấn Hùng, đại vực chủ của Đệ Bát vực." Gia Cát Chấn Hùng cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch, phải nói là vô cùng hào sảng, không có chút ngại ngùng nào.
Bởi vì gã tự tin có thể đánh thắng Tu Thần, đồng thời gã cũng vô cùng thưởng thức sự quang minh lỗi lạc và dũng khí của vị nam tử trước mặt này.
Biết rõ mình là địch nhân, hơn nữa còn đoán chắc mình sẽ đến, nhưng hắn lại không hề mai phục hay bố trí cấm chế gì đó.
Chỉ một điểm này thôi, hảo cảm mà gã dành cho Tu Thần đã gấp mấy trăm lần Lệ Vô Hối rồi.
Đương nhiên, đáng chết thì vẫn phải giết.
Chuyện này không có lựa chọn nào khác, nghĩa vụ của bản thân, bản thân tất nhiên phải làm.
Về phần mấy con thần thú, tu vi của bọn chúng cũng rất thấp, gã hoàn toàn không để trong lòng.
Bắt những con thần thú này đi? Thật sự là gã không dám.
Mấy món đồ này, chỉ có Thánh Vương mới có tư cách nắm giữ.
Không phải nói những người khác không bắt được thần thú, mà bởi vì bắt là phạm pháp. Chúng là động vật được Cửu Thiên bảo hộ, là thứ dành riêng cho Thánh Vương.
"Lệ Vô Hối là đại vực chủ của Đệ Cửu vực?" Tu Thần lại hỏi.
"Đúng, dự tính y cũng chuẩn bị tới đây. Có lẽ hôm nay ngươi chết chắc rồi." Gia Cát Chấn Hùng nhún vai nói.
Cuộc trò chuyện này, quả thực khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Người không biết còn tưởng rằng hai người là bạn cũ đang nói chuyện trên trời dưới đất với nhau chứ.
"Vậy ngươi đến chỗ của ta làm gì? Hình ngôi sao sáu cánh này cũng có chút kỳ quái đấy chứ."
Tu Thần nói xong bèn vươn tay, cười tủm tỉm nhìn ngôi sao sáu cánh màu đen trong tay, cũng chính là ấn ký mà Gia Cát Chấn Hùng dùng để tiêu hủy U Minh Chi Uyên.
"Ngươi! Ngươi lấy nó trên người ta từ lúc nào?" Gia Cát Chấn Hùng trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn Tu Thần.
"Khí tức trên này, quả thực có chút quen thuộc. Lúc trước ta phá hủy một bức tượng Cửu Nhãn Ma Tượng. Sau đó có một bàn tay che trời rơi xuống, nó còn muốn giết ta. Là do bọn chúng làm đúng không?" Tu Thần nhìn về phía Gia Cát Chấn Hùng.
Lão già càng ngày càng trở nên thú vị.
Trên người lão rốt cuộc có bao nhiêu bí mật chứ?
Trong lòng Tu Thần vô cùng tò mò.
Lúc đầu khi hắn vừa mới thức tỉnh Lĩnh Vực Vô Địch, nhiệm vụ đầu tiên của hệ chính là bắt mình phá hủy ma tượng. Hắn căn bản không hề tra xét cẩn thận xem ma tượng kia là cái quỷ gì mà trực tiếp phá hủy.
Sau đó bàn tay che trời rơi xuống.
Lão già đã đắp từng khối bùn một để tạo ra Cửu Nhãn Ma Tượng này.
Bây giờ ngươi nói với ta đây là ma tượng gắn liền với U Minh Chi Uyên?
Lão già, lão đúng là hết chỗ nói rồi!
"Ngươi... Ngươi phá hủy U Minh Chi Uyên? Làm sao có thể! Không có ấn ký lục giác, ngươi làm sao có thể phá hủy nó được? Đến ta còn không làm được, thậm chí có thể sẽ bị công kích thần nguyên, do đó dẫn đến bị thương!" Vẻ mặt của Gia Cát Chấn Hùng chứa đầy sự hoảng sợ nhìn về phía Tu Thần.
Tu Thần nhìn Gia Cát Chấn Hùng, hắn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó chà chà ngón tay nắm lấy ấn ký, khối U Minh sao sáu cánh kia nháy mắt hóa thành tro bụi.
Gia Cát Chấn Hùng: ????