Chương 134: Hé miệng, vạch trần bố cục của Cửu Thiên sao?
Ấn ký U Minh sao sáu cánh này mang theo phép tắp của U Minh, đừng nói là bóp nát, đến một góc ngươi còn bẻ không xong!
Bây giờ nó lại bị Tu Thần thoải mái nhẹ nhàng nghiền thành tro.
Gia Cát Chấn Hùng ngây ngốc nhìn tro bụi màu đen chậm rãi rơi xuống từ đầu ngón tay của Tu Thần, sau đó còn bay vào trong tách trà của mình.
Nguyên một tách trà, nháy mắt trở nên đen nhánh, giống như một lỗ đen không thể nhìn thấu.
"Ngươi làm như thế nào vậy?" Gia Cát Chấn Hùng lơ đễnh hỏi.
Trong lòng gã bây giờ vô cùng cảnh giác với Tu Thần.
Ngay từ đầu người này đã biết mình sẽ tới, bây giờ thế nhưng còn có thể bóp nát pháp tắc U Minh – một thứ không thuộc về thế giới này!
Còn có nhiều thần thú như vậy, trong đó đến một con chó cũng là huyết mạch thiên phú cao nhất.
Ngươi đang mở tiệm đấy hử?
Chuyên môn bán sỉ những mặt hàng cao cấp?
Đến Thánh Tôn cảnh còn thấy thèm nữa là...
Có lẽ nếu mấy đại lão phía trên nhìn thấy nơi này có thần thú, chắc chắn sẽ giết người.
Bọn họ mỗi người cũng chỉ có một con thôi, ngươi thì hay rồi, có thể ngồi tận mấy con.
"Nói ra ngươi cũng không hiểu, ngươi cứ trả lời câu hỏi của ta là được, Cửu Nhãn Ma Tượng chính là thứ ngươi muốn tìm lần này đúng không?" Tu Thần hỏi.
Sở dĩ Gia Cát Chấn Hùng có thể bước vào đây nhẹ nhàng như vậy, dĩ nhiên là có sự cho phép của Tu Thần.
Mà đám người Kinh Như Tuyết lại vô cùng tự tin về thực lực của Tu Thần, thế nên cũng không để ý nhiều.
Tầm nhìn của bọn họ đã được Tu Thần nâng tới một cảnh giới khủng bố.
Đến thần thú còn tạo ra được, vậy còn thứ gì không thể chứ?
Có lẽ chỉ có Thánh Vương tới đây thì bọn họ mới liếc mắt nhiều hơn một chút.
Đế cảnh ở trước mặt Thánh Tôn cảnh không khác gì một con kiến hôi, đối mặt với Thánh Tôn cảnh cũng không dám có chút lỗ mãng nào.
Nhưng mà bọn họ lại dám.
Thần Thông cảnh cũng dám hò hét với Thánh Tôn cảnh, ngươi có sợ không?
Không có lý do gì hết, chẳng qua là bởi vì thầy quá trâu bò.
Hơn nữa bọn họ cũng lĩnh ngộ sâu sắc được một đạo lý, đó chính là với tư cách là người của Tu Thần, tuy rằng ta đánh không lại ngươi, nhưng ta mắng được ngươi đó!
Mắng xong ta sẽ tự sát, dù sao ngươi cũng không ngăn được.
Đúng là khó giải quyết như vậy đấy.
"Đúng, nhưng lý do tại sao phải tìm, và cả việc thứ ngươi vừa mới bóp nát ở đâu ra, ta sẽ không nói." Gia Cát Chấn Hùng lập tức trả lời.
"Cho dù ta không phải là đối thủ của ngươi, ta cũng sẽ không nói."
Là một vị hán tử thẳng thắn.
Đơn giản rõ ràng, hoàn toàn là nghĩ sao nói vậy, không giấu giếm một chút nào.
Tu Thần bật cười.
Người này quả thực hơn mới tên cao thủ Thánh Tôn cảnh lúc trước rất nhiều.
"Nếu đã cầm được thứ này, ngươi là đại vực chủ của Đệ Bát vực đến Đệ Cửu vực, theo lý mà nói chắc hẳn ngươi đã từng chạm mặt với Lệ Vô Hối. Nhưng hôm nay lại chỉ có một người tới đây, thế nên chuyện ngươi đang làm hiện giờ không thể cho người khác biết nhỉ? Lúc trước Chu Thiên Thành hiến tế thần nguyên để lấy được U Minh Chi Lực tôi thể cải tạo thành thiên tư bậc chín. Sau khi ta giúp hắn giải trừ, U Minh đến cái rắm cũng không dám phóng một tiếng. Rõ ràng có thể công kích ta trong lúc ta giải trừ, nhưng bọn họ lại không làm như vậy, ngươi cho rằng nguyên nhân là vì đâu?"
Lời này của Tu Thần khiến cho đồng tử của Gia Cát Chấn Hùng co rút lại, gã không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Thứ mà gã cảm thấy sợ hãi không phải là Tu Thần đoán được những chuyện gã hôm nay làm không thể đưa ra ngoài ánh sáng, mà là thần nguyên Chu Thiên Thành đã hiến tế bị hắn kéo từ phủ U Minh về?
Chuyện này không thể hình dung một cách bình thường được rồi.
Đây quả thực chính là khoa trương!
Khoa trương đến vượt mức bình thường!
"Ngươi... Ngươi không phải là Thánh Vương đấy chứ?" Hiện giờ mông của Gia Cát Chấn Hùng đã ngồi không yên, gã cảm thấy mặt mình đã bắt đầu trở nên tê dại.
Lấy lại thần nguyên đã hiến tế từ U Minh Chi Phủ?
Mẹ kiếp, cái tên rẻ rách này!
Thánh Tôn cảnh là tuyệt đối không làm được!
Thậm chí gã cũng hoài nghi không biết Nhất Nguyên Thánh Vương có thể làm được hay không.
Chuyện này đã đi quá trớn rồi.
Đệ Cửu vực chuẩn bị tiêu đời!
Cửu Thiên xảy ra chuyện lớn!
Cửu Thiên Thánh Vương không thể không biết có tân thánh xuất hiện.
Điều này thể hiện điều gì?
Thể hiện Tu Thần không phải là tân thánh.
Gã đã từng gặp qua Nhất Nhị Tam Nguyên.
Vậy vị này chẳng lẽ là đại lão Tứ Nguyên Thánh Vương trở lên?
Cái quái gì vậy!
Gia Cát Chấn Hùng nghĩ tới đây, khuôn mặt lập tức xám như tro tàn.
Nơi này... Chẳng lẽ là thần sơn của Thánh Vương sao?
Có vẻ như, đúng thật là có chút giống...
Ngoại trừ việc linh khí không nồng đậm giống như thần sơn của Thánh Vương ra, cách bố trí sắp xếp có thể nói là hơn hẳn thần sơn của Tam Nguyên Thánh Vương mà gã đã từng đi qua.
Tu Thần nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và lông toàn thân dựng đứng lên của Gia Cát Chấn Hùng, hắn nhịn không được cười ha ha nói:
"Mọi người đều là người trưởng thành, cũng đã va chạm nhiều trong xã hội, tự tin lên một chút, bỏ hai chữ “phải không” này đi."
Gia Cát Chấn Hùng đột ngột đứng dậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thậm chí bị dọa sợ đến nỗi cả người bắt đầu run run.
"Ta... Ta cũng chỉ là phụng mệnh đi tìm U Minh Chi Uyên rồi tiêu hủy nó..." Lúc Gia Cát Chấn Hùng nói chuyện, đầu lưỡi còn díu vào nhau, gã thật sự đang vô cùng sợ hãi.
Hiện tại gã quả thực không dám không tin!
Ngay từ lúc đầu cho tới bây giờ, đủ loại thủ đoạn và năng lực mà Tu Thần phô bày ra đã không cho phép Gia Cát Chấn Hùng tiếp tục nghi ngờ.
Lúc này nếu như cương quyết nghi ngờ thực lực và thân phận của Tu Thần, vậy có khác nào là đi tìm chết.
Gã không muốn chết.
Gã mới 2 vạn tuổi thôi!
Tương lai không phải không có khả năng trở thành tân Thánh Vương, tuy rằng mặt ngoài gã đi theo Tam Nguyên, trong tối lại là người của Nhất Nguyên, nhưng thật ra gã là kẻ hai mặt!
Sống mà như đi trên miếng băng mỏng, mục đích chính là để đạt được lợi ích rồi đề cao bản thân.
Sau đó vì để hoàn thành nhiệm vụ nên bây giờ đụng phải một vị Thánh Vương?
Nếu là Thánh Vương thì loại chuyện như U Minh Chi Uyên thật sự không thể giấu giếm được.
Tiêu đời!
Cửu Thiên chuẩn bị nổ rồi.
Tuy rằng gã chỉ là một tên nội gián, không biết Nhất Nguyên và Nhị Nguyên rốt cuộc đang có âm mưu gì.
Nhưng lại không thể ngăn cản suy nghĩ tuyệt vọng của gã, mọi chuyện bại lộ rồi, Cửu Thiên chuẩn bị nổ!
"Mọi chuyện là do Thánh Vương và U Minh cấu kết với nhau, thiết lập U Minh Chi Uyên ở Đệ Cửu vực để cho cường giả nhân loại đến hiến tế thần nguyên đúng không?" Ánh mắt của Tu Thần với ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Gia Cát Chấn Hùng hỏi.
…
Trên trán Gia Cát Chấn Hùng đều là mồ hôi lạnh, gã ngơ ngác đứng yên một chỗ.
Gã cảm thấy trong đầu mình hiện giờ giống như vô số con chim đang vỗ cánh, ong ong ong vang lên không ngừng, hành hạ thần kinh của gã.
Sấm sét giữa trời quang.
Lần này Gia Cát Chấn Hùng cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu thành ngữ “sấm sét giữa trời quang” là gì.
Gã thật sự cảm nhận được linh hồn của mình bị sét đánh, vừa tê dại vừa đau lại có một chút kích thích...
Bởi vì ta hé miệng, vạch trần bố cục của Cửu Thiên sao?
Trong đầu Gia Cát Chấn Hùng chỉ còn lại một câu nói này.
Sau đó gã lại cảm thấy sảng khoái một cách khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Ta... Ta chưa nói gì hết..." Gia Cát Chấn Hùng quay đầu lại vội vàng lắc đầu.
Tu Thần cười ha ha, nghe những lời này hắn đã đoán ra được Gia Cát Chấn Hùng hiện tại đang cho rằng mình chính là một vị trong cửu đại Thánh Vương.
Chẳng qua hắn cũng lười đi giải thích.
Nếu đã cho rằng như thế thì cứ coi như là thế đi.
Dù sao ngươi cũng là cục cưng kinh nghiệm.
"Được rồi, ta cũng không cần hỏi gì nữa, ngươi đi đi." Tu Thần nói.
"Thật... Thật sự để cho ta đi sao?"
Gia Cát Chấn Hùng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Thánh Vương thông minh cẩn thận như vậy, không phải nên giết người diệt khẩu sao?
Nếu không ngươi giam giữ ta, không để ta tiết lộ tin tức ra ngoài cũng được mà!
Sau đó, gã hoảng sợ phát hiện ra hai tay của mình đang dần dần tan biến, vừa định ngẩng đầu cầu xin tha thứ, cả người cũng biến mất.
Trước khi nhận thức của Gia Cát Chấn Hùng biến mất, suy nghĩ cuối cùng trong đầu gã chính là: Ta biết ngay mà!