Chương 135: Trận tập kết lớn, Lệ Vô Hối xuất chinh sơn mạch Thiên Loan!
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta đang làm gì?
Lúc Gia Cát Chấn Hùng mở mắt ra, giống với những người được hồi sinh khác, đều là vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
Thậm chí còn xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời.
Sau đó gã nhìn hai tay của mình.
Một luồng ký ức tràn vào trong đầu.
Sắc mặt lập tức run run, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể khống chế được bắt đầu run lẩy bẩy.
Ta không hề chết?
Hắn vậy mà bỏ qua cho ta?
Không sợ ta đi nói cho Nhất Nguyên Thánh Vương rằng mọi chuyện đã bại lộ, để ngài ấy đi chuẩn bị trước sao?
Hay là nói, hắn căn bản không hề quan tâm đến chuyện này?
Cũng đúng thôi.
Tứ Nguyên Thánh Vương trở lên, làm sao sẽ quan tâm ba tên hề đang nhảy nhót ở phía dưới. Một khi chuyện này được nói ra, coi như mọi thứ đã chấm hết.
U Minh giới và Thiên Nguyên đại lục không cùng một thế giới. Ở nơi đó đều là linh hồn U Minh, vô cùng tà ác, sẽ lợi dụng dục vọng của con người để rút đi thần nguyên của bọn họ.
Hiến tế bản thân là một điều cấm kỵ, không phù hợp luân thường đạo lý của con người, thế nên Thiên Nguyên đại lục đã ra lệnh cấm không được làm mấy chuyện như vậy.
Nhưng vẫn sẽ có một số người muốn đạt được sức mạnh, muốn lấy được đồ vật mà mình không chiếm được.
Dục vọng sẽ tồn tại mãi mãi, nó sẽ không bao giờ biến mất.
Không phải Chu Thiên Thành lúc trước cũng đi đến bước đấy sao?
Khi ngươi không còn đường nào để đi, U Minh giới chính là lựa chọn tốt nhất dành cho ngươi.
Gia Cát Chấn Hùng hoàn toàn không biết mình nên làm gì bây giờ.
Trở về bẩm báo sao?
Có tác dụng sao?
Cấu kết U Minh vốn là cấm kỵ, Thánh Vương của ngươi còn chủ động mở lời, như vậy đã đủ chết chắc rồi.
Nhưng nếu không về thì đi đâu?
Đi theo vị Thánh Vương kia?
Người ta cũng không cần ấy chứ.
Các vị đại lão Tứ Nguyên Thánh Vương trở lên, sẽ để mắt đến gã sao?
Tu vi của đại vực chủ nhà người ta đều tầng bảy trở lên.
Thậm chí tu vi của đại vực chủ Đệ Nhất vực còn là Thánh Tôn cảnh viên mãn, vẫn luôn bị Nhất Nguyên và Nhị Nguyên ghi hận, không lúc nào mà bọn họ không nghĩ đến chuyện giết chết kẻ đó.
Chẳng qua người ta có chỗ dựa là Bát Nguyên Thánh Vương, bọn họ hoàn toàn không dám động vào.
Cửu Nguyên Thánh Vương không có lãnh địa, bởi vì y không cần. Thậm chí nói cách khác - toàn bộ Thiên Nguyên đại lục đều là của y.
Hai vạn năm qua, Gia Cát Chấn Hùng chưa bao giờ mê man bất lực giống như hôm nay.
Cho dù năm đó Nhất Nguyên Thánh Vương tìm tới muốn gã làm nội gián, Gia Cát Chấn Hùng cũng không mê man đến mức này.
Gã có nên tìm một nơi nào đó để trốn không nhỉ? Chờ tới lúc phong ba bão táp qua đi? Tân vương đăng vị?
Hay là mình ba mặt bốn đao, dứt khoát trở về núi Thiên Tử gia nhập vào môn hạ của Tu Thần, nếu hắn không nhận thì trực tiếp quỳ xuống.
Quỳ gối ở núi Thiên Tử, có lẽ vẫn an toàn hơn là quỳ gối ở thần sơn Nhất Nguyên ấy chứ?
Gia Cát Chấn Hùng do dự.
Cuối cùng gã nhìn nơi mà mình đang đứng, đã không còn là sơn mạch Thiên Loan.
Lúc lấy ra dấu hiệu U Minh Chi Uyên, Gia Cát Chấn Hùng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu là như thế, vậy không phải hắn đã sớm biết có người cấu kết với U Minh sao?
Hoặc có thể nói, nơi mình vừa tới cũng không phải núi Thiên Tử, mà là bị vị đại nhân kia trực tiếp kéo đến thần sơn?
Cũng không phải không có loại khả năng này.
Gia Cát Chấn Hùng thở dài một tiếng.
Không gian trước mặt bị xé ra, gã lập tức bước vào bên trong.
Ngay sao đó đã xuất hiện ở Thiên Lam thánh vực.
Sau khi nhìn thấy cả một biển người xuất hiện ở Thiên Lam thánh vực, gã không khỏi nhướng mày.
3000 Thánh Tôn cảnh, 500 vạn Đế cảnh?
Lệ Vô Hối rốt cuộc muốn làm gì?
Tấn công núi Thiên Tử sao?
Y điên rồi hử?
Lệ Vô Hối quay đầu nhìn về phía Gia Cát Chấn Hùng vừa mới xuất hiện, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào: "Ngươi tới rất đúng lúc, sao rồi? Tìm ra U Minh Chi Uyên ở Đệ Cửu vực chưa?"
Gia Cát Chấn Hùng híp mắt, hỏi: "Ngươi định làm gì? Nhiều cường giả Thánh Tôn cảnh như vậy, lẽ nào đã tập hợp hết cường giả của Đệ Cửu vực tại đây? Ngươi định tạo phản sao?"
"Tạo phản?" Lệ Vô Hối cười lạnh một tiếng, nói: "San bằng sơn mạch Thiên Loan mà thôi, thế nào lại bị nói là tạo phản rồi?"
"Ngươi điên rồi à? Chỉ là một cái sơn mạch Thiên Loan thôi, ngươi bắt buộc phải dùng đến đội hình này?" Gia Cát Chấn Hùng vừa mới dứt lời, bỗng nhiên tim của gã đập chậm mất nửa nhịp.
Rồi bắp thịt toàn thân cũng hung hăng co rút lại một chút.
Nếu mà nói... vị Thánh Vương kia thật sự ở sơn mạch Thiên Loan thì sao?
Đám người này không phải sẽ chết sạch à?
Thánh Vương sẽ không thương hại bất cứ kẻ nào, sau khi giết sạch tất cả mọi người, đến mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Lệ Vô Hối cũng phát hiện ra sự biến hóa trên khuôn mặt Gia Cát Chấn Hùng, y híp mắt hỏi: "Nét mặt của ngươi hàm súc quá nhỉ? Chẳng lẽ ngươi đã biết được chút gì về cái tên ở núi Thiên Tử ngày đó? Hay vừa rồi ngươi không hề đi điều tra U Minh Chi Uyên mà đã đi tới núi Thiên Tử?"
Sắc mặt của Gia Cát Chấn Hùng không hề bị lay động, gã cười nhạo một tiếng.
Gã cũng không phải người tốt. Vốn đã không ưa Lệ Vô Hối, gã còn ước gì y tự đi tìm đường chết, chứ đừng nói tới chuyện đứng ra ngăn cản.
Huống chi, gã làm sao dám nói ra tình hình thực tế của núi Thiên Tử chứ? Kể cả Nhất Nguyên và Tam Nguyên có đến đây hỏi, gã có lẽ cũng không dám nói ra.
Hiện tại đến chính bản thân còn không biết nên làm gì bây giờ, còn có thể đi để ý Lệ Vô Hối sao?
"Tốt nhất ngươi nên lo cho bản thân mình đã. Nếu nhận được kết quả không tương xứng với đội hình này, ngươi suy nghĩ nên khai báo với chủ nhân thế nào trước đi!" Gia Cát Chấn Hùng nói xong bèn xoay người rời đi.
Gã tuyệt đối sẽ không tham gia vào chuyện này. Chẳng qua Gia Cát Chấn Hùng cũng không rời khỏi Đệ Cửu vực mà đi thẳng tới thành Phân Loan.
Một vở kịch hay như vậy, nếu bỏ lỡ thì thật sự rất đáng tiếc.
Hơn nữa một trong ba nhiệm vụ của gã chính là diệt trừ Lệ Vô Hối. Bây giờ y đã tự đi tìm đường chết, vậy thì mình chỉ việc chờ xem trò hay thôi...
Lệ Vô Hối mặc kệ tên kia, cũng không rảnh để ý tới gã.
Y đang kiêng kỵ!
Vô cùng kiêng kỵ và hoảng sợ!
Mấy chữ “đệ tử quan môn của Thích Ách” quả thực giống như một lưỡi dao sắc bén cắt vào lòng y.
Cả đời này y đều xem xét thời thế, hành sự cẩn thận, vĩnh viễn sẽ không để mình rơi vào tuyệt cảnh.
Đối phương chỉ với một chiêu đã đánh bại Đạo Nhất, còn gieo cấm chế phù chú tự bạo. Thủ đoạn như vậy không hề tầm thường một chút nào.
Hơn nữa đây còn là một cuộc chiến thanh tẩy.
Lý Trường Ca và một vị nam tử tóc ngắn có khuôn mặt gầy gò đang đứng ở giữa đội ngũ Thánh Tôn.
Hai người đều không có biểu cảm gì, đôi mắt cũng không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Lệ Vô Hối nhìn chằm chằm đối phương, sau đó cười lạnh một tiếng.
Thanh Viêm, Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành đều đã chết, một người nữa thì đang bị nhốt ở nhà tù Thánh Sơn, một người đã chết từ lâu, hai người còn lại đều đang ở đây!
Ngoại trừ hai người không rõ tung tích, dọn sạch hai người này thôi đã đủ khiến y an tâm rồi.
Trong lòng của y vô cùng rõ ràng, bất kỳ ai cũng muốn lấy mạng của y, bao gồm cả Thanh Viêm!
Lúc trước giữ bọn họ lại là bởi vì Thích Ách rất giảo hoạt, phải khiến bọn họ làm kẻ phản bội như mình.
Y cũng là kẻ phản bội, thế nên không có lý do chính đáng gì để giết bọn họ, đại vực chủ của Đệ Cửu vực bắt buộc phải phục chúng.
Sở dĩ dám giết Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành bởi vì nắm được chứng cứ Chu Thiên Thành hiến tế thần nguyên, Cẩm Văn Thiên Thiên lại ở giữa bao che, đây đều là lấy cớ.
Trong lòng y rất rõ ràng, ngoại trừ y và Thanh Viêm, không có ai chân chính phản bội Thích Ách.
Cho nên phải giết toàn bộ bọn chúng!
"Đại nhân, tất cả đã chuẩn bị xong."
Một vị vực chủ Thánh Tôn cảnh bước tới nhỏ giọng bẩm báo.
Lệ Vô Hối khẽ vuốt cằm.
Nhìn quảng trường khổng lồ trước mắt, 500 vạn Đế cảnh kéo dài mười mấy dặm, còn có 3000 Thánh Tôn cảnh trước mặt, cảm giác năm đó đã trở lại!
Trận chiến cuối cùng 800 vạn Đế Sư, mấy vạn Thánh Tôn cảnh là ai dẫn đầu?
Là y!
Là Lệ Vô Hối y!
Nhị Nguyên Thánh Vương lúc trước đã trực tiếp giao chức tướng quân thảo phạt cho y.
Bởi vì y vô cùng tàn nhẫn!
Đại nghĩa diệt thân!
Một trận thành danh! Vững vàng nắm được ấn đại vực chủ của Đệ Cửu vực!
Thánh Vương chính là muốn để cho thế nhân biết, chống lại Thánh Vương, kết quả cuối cùng sẽ là chúng bạn xa lánh!
"Xuất phát." Lệ Vô Hối lãnh đạm nói.
Sơn mạch Thiên Loan, ta rất muốn xem, ngươi tự xưng là đệ tử quan môn của Thích Ách, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!