Chương 136: Kết quả đều sẽ giống nhau, đều phải chết!
Đại quân của Đệ Cửu vực trùng trùng điệp điệp xuất phát từ Thiên Lam thánh vực, nhằm thẳng mục tiêu là sơn mạch Thiên Loan của Quảng Nguyên vực.
Ở giữa không trung là một biển người đen nghìn nghịt, đi qua nơi đâu phủ bóng tối lên nơi đó.
Người của Thiên Lam thánh vực cảm nhận được một cổ uy áp vô cùng mạnh mẽ khiến cho bản thân phải run sợ, bọn họ đều nhao nhao quỳ xuống dưới đất.
Trường hợp như vậy, không một ai từng được chứng kiến!
Trận chiến năm đó đã trôi qua rất lâu rồi, hơn nữa cũng không xảy ra ở Đệ Cửu vực, tất nhiên chưa có ai được chứng kiến trường hợp này rồi.
Hai người Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền mặt không chút biểu tình đi theo đội ngũ Thánh Tôn.
Hiện giờ tu vi của hai người đều là Thánh Tôn cảnh tầng hai, chẳng qua vẫn không có một chút phần thắng nào khi chống lại Lệ Vô Hối.
Thế nên bọn họ chỉ có thể nhẫn nại. Cho dù biết Lệ Vô Hối đã giết chết Chu Thiên Thành và Cẩm Văn Thiên Thiên, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Liều mạng thì có khác nào đi chịu chết? Tiếp tục nhẫn nhục sống tạm bợ thì may ra mới có một tia hy vọng.
Lúc này Lệ Vô Hối đang mặc một bộ vương khải lưu ly màu vàng tím, cả người uy nghiêm khí phách, bên hông đeo thanh trường kiếm Thanh Yêu, đây chính là món quà mà Nhị Nguyên Thánh Vương tặng cho y.
Vẻ mặt của y hiện giờ vô cùng lạnh lùng, nhưng con ngươi lại lấp lánh ánh sáng.
Cái cảm giác ra lệnh cho toàn vực tấn công một phương, quả thật đã quá lâu rồi chưa được trải nghiệm lại.
Đội hình thảo phạt lớn như vậy, hy vọng ngươi cũng đừng làm ta quá thất vọng!
Lệ Vô Hối không ngừng cười lạnh trong lòng, ánh mắt cũng trở nên hung dữ tàn bạo.
Một trận này, không những phải san bằng sơn mạch Thiên Loan, giết vị cường giả Thánh Tôn cảnh thần bí kia, còn phải thừa dịp không ai chú ý giết luôn hai người Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền.
Chờ tới khi chuyện này kết thúc, danh tiếng của y sẽ đạt đến đỉnh điểm! Đến lúc đó sẽ xin Cửu Thiên đi gặp một người, giết chết Dạ Lãng Thiên!
Dạ Lãng Thiên, là vị đệ tử cuối cùng mà năm đó Thích Ách thu nhận.
Không một ai biết hắn ta từ đâu tới, bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa núi. Tu vi của hắn lúc đó vẫn là Thần Thông cảnh, trực tiếp treo ngược Lệ Vô Hối đang là Hóa Thần cảnh lên để đánh.
Không sai, vượt cấp đánh người.
Không tu luyện thuật pháp chân nguyên, là một thể tu thuần túy!
Thân thể cường tráng vô địch.
Cả người không có sơ hở nào. Có thể nói nếu ở cùng một cảnh giới, hắn là bất khả chiến bại. Cho dù ngươi có đánh lén cũng không thể nào giết được hắn.
Hắn chính là ngoại tộc ở Thiên Nguyên đại lục, một thân khổ luyện, lúc tu vi là Hóa Thần cảnh còn có thể đỡ được một đòn của Đế cảnh.
Muốn giết hắn, chỉ có thể sử dụng công kích thần nguyên.
Linh hồn chính là nhược điểm lớn nhất của Dạ Lãng Thiên. Chẳng qua về sau Thích Ách đã truyền thụ cho hắn một bộ công pháp tu luyện thần nguyên, thế nên sức chống chịu của thần nguyên đã có thể theo kịp cảnh giới tu vi.
Đối với kẻ ngoại tộc này, Cửu Thiên Thánh Vương vô cùng tò mò, đồng thời cũng cảm thấy hứng thú. Thế nên cuối cùng bọn họ đã giam giữ hắn ở trong nhà tù Thánh Sơn, không cho tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.
Phải nói rằng người mà Lệ Vô Hối lo lắng nhất chính là lão cửu bị y đánh lén lúc trước, còn người khiến y cảm thấy sợ hãi nhất lại là Dạ Lãng Thiên.
Chẳng may một ngày nào đó hắn ta được thả ra ngoài, lại được Thánh Vương trọng dụng thì sao?
Tu vi của y cũng không cao hơn hắn bao nhiêu, đúng thật là đánh không lại hắn.
Cũng không nói là thua, nhưng quả thật là đánh không lại, giết thì lại không giết chết được, rất phiền phức.
Tiểu tử này không khác gì một viên đá cứng cỏi, có thể đánh nhau với ngươi một trăm năm mà không cần nghỉ ngơi.
Đợi xử lý xong ba người này, hai người còn lại chắc sẽ tốn một chút thời gian để đi tìm.
Mười sư huynh đệ, giết chết chín người, hoàn toàn loại bỏ các nhân tố có khả năng báo thù, đó mới là thời điểm Lệ Vô Hối cảm thấy yên tâm nhất.
Tốc độ hành quân vô cùng thong thả, hẳn là Lệ Vô Hối yêu cầu.
Y muốn tin tức này lan truyền khắp mọi nơi ở Đệ Cửu vực, muốn để cho tất cả mọi người đều biết Đệ Cửu vực đã xuất hiện một đại ma đầu có thể so với Thích Ách năm đó.
Lệ Vô Hối y vẫn là thống soái dẫn đầu đội quân đi thảo phạt, khiến cho tất cả mọi người hiểu rõ y tuyệt đối là thần bảo hộ của Đệ Cửu vực!
"Đại nhân, có cần tăng tốc độ hành quân lên không? Muốn tới sơn mạch Thiên Loan với tốc độ hiện giờ, ước chừng phải đi mất ba ngày." Một vị thống soái Thánh Tôn cảnh nhỏ giọng hỏi.
Chủ yếu là gã sợ cái tên ở sơn mạch Thiên Loan kia sau khi nhận được tin sẽ lập tức chạy trốn, như vậy có khác nào một chuyến này của bọn họ đều là uổng công.
Thật ra trong lòng của tất cả cường giả Thánh Tôn cảnh hiện tại đều có chung suy nghĩ này. Tốt nhất là trực tiếp giết tới, không để cho đối phương có cơ hội phản ứng.
Nhưng việc này không phải là việc bọn họ muốn nói là nói được, tất cả mọi việc đều phải nghe theo sự sắp xếp của đại vực chủ Lệ Vô Hối.
"Không cần, hắn sẽ không trốn đâu." Lệ Vô Hối cười lạnh nói.
Y đã phái ba mươi cường giả Thánh Tôn cảnh canh giữ ở các hướng xung quanh sơn mạch Thiên Loan. Cho dù đối phương có lợi hại thế nào, muốn đột phá vòng vây trong nháy mắt là một chuyện không hề khả thi.
Thứ y muốn chính là giết người kia dưới ánh nhìn chăm chú của vạn dân, để cho tất cả mọi người đều biết đến khí phách và sự uy nghiêm của Lệ Vô Hối y.
Lệ Vô Hối vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, thậm chí có thể nói là yêu cái cảm giác tất cả mọi chuyện đều nắm chắc trong tay, rồi cả cái cảm giác mọi người đều cảm thấy sợ hãi và sùng bái mình nữa chứ.
Quả thật là quá tuyệt vời.
Nghe Lệ Vô Hối nói như vậy, vị thống soái kia cũng không dám nói thêm gì nữa.
Đại lão người ta muốn ra vẻ cho người trên toàn thế giới xem, ngươi muốn ngăn cản không phải là đang đi tìm đường chết sao?
"Gọi Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền tới đây." Lệ Vô Hối nói.
"Vâng." Vị thống soái kia vội vàng thối lui.
Chỉ chốc lát sau, Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền đã đi tới sau lưng Lệ Vô Hối.
"Có chuyện gì sao?" Lý Trường Ca lạnh lùng hỏi.
Diệp Thanh Huyền nheo mắt lại, có vẻ như vô cùng uể oải, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nằm xuống ngủ một giấc.
"Biết người mà chúng ta muốn đi thảo phạt lần này là ai không?" Lệ Vô Hối nhếch miệng cười hỏi.
"Không có hứng thú, cũng không muốn biết." Lý Trường Ca nói.
Diệp Thanh Huyền vẫn không nói lời nào, giống như trong tầm mắt của gã không hề có Lệ Vô Hối.
"Đối phương tự xưng là đệ tử quan môn của Thích Ách. Hắn nói sẽ chờ chúng ta ở sơn mạch Thiên Loan, khiến ta “đồng hành” với Thanh Viêm." Lệ Vô Hối cười nói.
Lúc này đôi mắt đang nheo lại của Diệp Thanh Huyền bỗng nhiên mở to ra, gã nhìn về phía Lệ Vô Hối.
"Có gì thú vị hơn không?" Diệp Thanh Huyền nói, dĩ nhiên là một giọng nữ.
Lệ Vô Hối cười ha ha, nói: "Khó được một lần lão lục chịu nói chuyện với ta. Cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa được nghe thấy giọng nói của ngươi."
Đôi mắt của Diệp Thanh Huyền lóe qua tia sát ý lành lạnh, gã lạnh giọng nói: "Ta hỏi ngươi làm như vậy có gì thú vị không? Lòng hư vinh của ngươi bao giờ mới có thể lấp đầy? Gióng trống khua chiêng phí hết tâm tư, không phải muốn tìm một cơ hội giết ta và Tứ tỷ sao? Cần gì phải ti bỉ đến độ lôi sư phụ ra nói chứ? Lão ngũ và lão nhị không phải đều bị ngươi giết sao? À đúng rồi, lão tam cũng chết rồi đúng không? Lệ Vô Hối, trở mặt không tốt sao? Vì cớ gì ngươi cứ phải giả bộ như vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn ngươi lúc nào cũng ra vẻ, có gì thú vị không? Bây giờ ngươi đã là chủ nhân của một vực, trực tiếp giết chết chúng ta thì cũng đâu có ai dám nói gì? Ngươi quan tâm thanh danh đến vậy sao?"
Mí mắt của Lệ Vô Hối không khỏi run lên một chút.
Y chợt cười ha ha.
"Vẫn là lão lục hiểu ta nhất. Đúng vậy, lòng hư vinh của ta rất lớn, ta rất để ý thanh danh. Ngươi nói rất đúng, lần này sau khi san bằng sơn mạch Thiên Loan, hai người các ngươi đều phải chết, nhưng rồi sao? Bây giờ ngươi có thể trốn thoát được không? Đương nhiên lâm trận bỏ chạy thì càng tốt, ta có thể giết ngươi ngay bây giờ."
Diệp Thanh Huyền với vẻ mặt phẫn nộ oán độc trợn mắt nhìn bóng lưng của Lệ Vô Hối.
Diệp Thanh Huyền đi về phía trước một bước, lại bị Lý Trường Ca giữ lại, sau đó lắc đầu nhìn gã.
"Còn chưa tới sơn mạch Thiên Loan mà, gấp gáp làm gì. Có lẽ hắn thật sự là đệ tử quan môn của sư phụ thì sao? Ai biết được chứ." Lý Trường Ca cười nhạo một tiếng, sau đó kéo Diệp Thanh Huyền xoay người rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi, sắc mặt của Lệ Vô Hối lập tức trở nên dữ tợn u ám vô cùng.
Y nghĩ tới loại khả năng này. Khả năng chẳng may xuất hiện thì vẫn là một loại khả năng. Chỉ cần không phải là một trăm phần trăm, Lệ Vô Hối vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Giết bây giờ, đương nhiên sẽ phù hợp hơn là giết lúc đó.
Chẳng qua Lý Trường Ca không bị mắc lừa.
"Không sao, kết quả đều sẽ giống nhau, đều phải chết." Lệ Vô Hối lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.