Chương 137: Kẻ phản bội, cả đời phải sám hối dưới mười tám tầng địa ngục!
Lúc này trong thành Phân Loan vẫn đông nghịt người tu luyện. Họ đều muốn vào trong sơn mạch Thiên Loan để bái Thánh Tôn làm sư phụ.
Nhưng mấy đợt người đi vào đều không thấy trở ra, khiến những kẻ khác cũng bắt đầu kinh sợ.
Làm gì có chuyện một con chó đến cửa cũng được Thánh Tôn nhận về dưới trướng chứ? Khả năng rất lớn là bị Thánh Tôn giết sạch rồi.
Nhưng nếu không đi, bọn họ lại không cam lòng. Bởi vậy mấy chục vạn người cứ thế ở lì chỗ này.
Gia Cát Chấn Hùng đang ngồi uống rượu trong một quán rượu, vô cùng hào hứng nghe người của mấy bàn bên cạnh tán dóc về những chuyện xảy ra gần đây ở sơn mạch Thiên Loan.
Gã ở nơi này cũng sắp ba ngày rồi, nhưng vẫn không thấy Lệ Vô Hối đến. Thậm chí gã còn nghĩ rằng phải chăng tên đó không nghe được tin tức gì?
Nếu là vậy thì khiến gã thật buồn bực.
"Ha ha."
Nghe một người tu luyện Tụ Khí cảnh ở bàn bên cạnh bàn tán rốt cuộc có nên tới sơn mạch Thiên Loan đánh một trận không, Gia Cát Chấn Hùng cảm thấy buồn cười.
Nếu đám người kia biết nơi đó có Thánh Vương, liệu có bị dọa vãi ra quần không?
"Uỳnh..."
Đột nhiên, cả quán rượu chao đảo dữ dội. Ấm trà, chén rượu, bàn ghế đều không ngừng rung lên bần bật.
Mọi người đều ngây ra, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Gia Cát Chấn Hùng nhếch miệng cười. Rốt cuộc thì y cũng tới!
Ngươi cũng làm màu quá thể! Khoảng cách này chỉ cần một ngày là tới, vậy mà đi những ba ngày!
Ngươi đi dạo phố sao? Thực sự muốn cho toàn thế giới biết ngươi muốn khai chiến với một Thánh Tôn cảnh?
"Đúng là cái đồ hám hư vinh." Gia Cát Chấn Hùng tặc lưỡi lắc đầu.
"Chính xác, lòng hư vinh sẽ hại chết người."
Tu Thần đột nhiên xuất hiện ở đối diện Gia Cát Chấn Hùng, nâng ấm trà lên rót cho mình một chén.
Nụ cười trên mặt Gia Cát Chấn Hùng lập tức cứng lại, sau đó lông tơ dựng hết cả lên, toàn thân nổi da gà.
Sau khi giết Gia Cát Chấn Hùng, thành Phân Loan đã trở thành lĩnh vực vô địch của Tu Thần.
Mấy ngày nay thấy hắn vẫn luôn ở trong tửu lâu này, uống rượu cắn hạt dưa vui vẻ y như phàm nhân, Tu Thần cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hiện giờ thì hắn đã biết, thì ra Gia Cát Chấn Hùng đang chờ xem kịch hay.
Thế là Tu Thần bèn tới đây.
"Đại nhân... ngài... ngài biết ta ở đây sao?" Gia Cát Chấn Hùng muốn cười, nhưng không sao cười nổi, khóe miệng như bị chuột rút.
"Sao? Muốn xem kịch hay hử?" Tu Thần nhìn về phía hắn, hỏi.
"Ta... ta không... tên kia... Ta không đối phó với Lệ Vô Hối, chỉ tới đây để xem hắn bị ngài giết... Việc này... không đắc tội ngài chứ?" Gia Cát Chấn Hùng đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Tu Thần cười ha hả, nhìn lên trần tửu lâu, nói: "Năm trăm vạn Đế sư, ba nghìn Thánh Tôn cảnh. Ta có thể diện đến thế cơ à?"
Gia Cát Chấn Hùng: "..."
Chính xác, dẫn theo một đội ngũ hùng mạnh như vậy chỉ để giết một Thánh Vương, thì quá thiếu tầm nhìn.
Cũng không đúng!
Gia Cát Chấn Hùng lập tức nhận ra, tới bao nhiêu chăng nữa cũng đều là không nể mặt! Người ta là Thánh Vương cơ mà? Ngoại trừ Thánh Vương ra thì không ai có thể giết được Thánh Vương cả.
"Ngươi tên là Gia Cát Cương Thiết phải không?" Tu Thần hỏi.
Gia Cát Chấn Hùng giật giật khóe miệng, vội vã nở nụ cười gượng gạo: "Chấn Hùng, Gia Cát Chấn Hùng."
"À..." Tu Thần gật đầu như hiểu ra, sau đó cười nói: "Ngươi muốn xem kịch thì đương nhiên phải xem ở chính diện. Ngồi bên ngoài nhìn không rõ lắm. Đi nào, ta sẽ cho ngươi một vé vào cửa miễn phí."
"Ta... vâng vâng, đa tạ đại nhân..." Gia Cát Chấn Hùng muốn từ chối, nhưng thấy nụ cười tít mắt của Tu Thần, cả người gã chợt rét run, giữa chừng đổi lời, gật đầu đồng ý.
Giờ phút gã chỉ hận không thể quật chết chính mình! Vì sao cứ đòi đi xem trò vui bằng được?
Giờ thì hay rồi, muốn đứng ngoài cũng không được nữa.
Tu Thần đứng dậy đi ra ngoài, Gia Cát Chấn Hùng cũng ngơ ngác đi theo.
Chẳng lẽ muốn đánh nhau ngay tại đây?
Trên đường phố bên ngoài có vô số người đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đại quân còn chưa tới, nhưng uy áp và nỗi sợ hãi đến từ linh hồn đã quét qua đáy lòng của tất cả mọi người.
"Cái gì vậy? Chẳng lẽ lại có Thánh Tôn tới sao?"
"Không đúng, khí tức này không phải chỉ của một Thánh Tôn."
"Phụt!"
"Khó chịu quá, ta không ổn rồi. Ta cảm thấy xương khớp của mình sắp vỡ nát đến nơi rồi."
Bỗng nhiên cả đoàn người quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy. Người có tu vi thấp thì trực tiếp phun ra máu tươi.
Bọn họ không chống đỡ nổi loại uy áp này.
"Đại nhân, chúng ta ở luôn đây sao?" Gia Cát Chấn Hùng đứng sau lưng Tu Thần thấp thỏm hỏi.
Tu Thần không trả lời, mà hỏi lại: "Ngươi nghĩ, hành hạ Lệ Vô Hối thế nào mới khiến hắn hoàn toàn sụp đổ được?"
Đội ngũ hoành tráng thế kia, đương nhiên phải hành hạ hắn dã man đến mức hắn nghi ngờ cuộc đời này mới thôi. Nhưng cách hành hạ thế nào thì Tu Thần chưa nghĩ ra, lại thấy Gia Cát Chấn Hùng và Lệ Vô Hối không hợp nhau cho nên muốn hỏi ý kiến của gã xem sao.
Gia Cát Chấn Hùng tỏ vẻ nghi ngờ, vị này có sở thích quái dị đến vậy sao?
Tỏ rõ thực lực của Thánh Vương, bắt Lệ Vô Hối phải tự sát...
Sau đó không cần phải đánh trận này nữa, đám thống soái Đế sư và Thánh Tôn chắc chắn cũng không ra tay. Như vậy bao nhiêu người sẽ được sống ché?
Dù sao ra được một Thánh Tôn cảnh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Tiểu nhân cũng không biết. Tên này nổi tiếng máu lạnh vô tình. Ngay cả sư huynh muội, sư phụ mà hắn cũng giết. Kẻ mất nhân tính như vậy chính là một tên đao phủ vô tình..."
Gia Cát Chấn Hùng thật sự không biết nên làm thế nào để Lệ Vô Hối sụp đổ.
Cuộc đời tên đó từ trước đến nay đều thuận buồm xuôi gió, đến mức khiến người ta phải đỏ mắt ghen tị.
Từ nhỏ đã theo Thích Ách, lúc phản bội liền được nhận đại ấn tướng soái, thống lĩnh mấy vạn Thánh Tôn cảnh đối phó với sư phụ mình, danh chấn Thiên Nguyên. Sau đó y lại tiếp nhận Đệ Cửu vực như lẽ tự nhiên, trở thành tâm phúc của Nhị Nguyên Thánh Vương.
Với lý lịch như thế, ngay từ đầu Lệ Vô Hối đã là người ở cấp lãnh đạo, cao cao tại thượng. Quả thực đây chính là cuộc sống hoàn mỹ, ai mà biết việc gì mới có thể khiến y sụp đổ cho được?
"Vậy à?" Tu Thần lầm bầm một câu.
Lúc này, đại quân đã xuất hiện tại khoảng không trên bầu trời. Từ giây phút tiến vào thành Phân Loan, bọn chúng đã được định trước là sẽ thua.
Vấn đề hiện giờ của Tu Thần là phải làm thế nào mới hành hạ được tên Lệ Vô Hối kia.
Có lẽ nỗi đau đớn nhất của cả cuộc đời lão già chính là việc Lệ Vô Hối phản bội.
Nhớ lúc trước lão già khoác lác sư huynh sư tỷ của Tu Thần đều là cao thủ tuyệt đỉnh, một mình đảm đương một phía. Nhưng mỗi lần Tu Thần hỏi lão già vì sao chưa từng thấy một sư huynh sư tỷ nào xuất hiện, thì lão lại rơi vào trầm mặc.
Hắn còn tưởng rằng lão già bị mình vạch trần chuyện ba hoa nên sợ không dám nói tiếp. Hiện giờ xem ra, chắc hẳn lúc đó trong lòng lão đang rỉ máu.
Một Lệ Vô Hối, một Thanh Viêm được mình nuôi từ nhỏ đến lớn đã phá hủy toàn bộ niềm kiêu hãnh và hi vọng của lão.
Kẻ phản bội, cả đời phải sám hối dưới mười tám tầng địa ngục!
"Đại nhân, bọn họ đến rồi, có lẽ chỉ chốc lát nữa sẽ tới núi Thiên Tử. Ngài muốn ra tay ở nơi này sao?" Gia Cát Chấn Hùng nhỏ giọng hỏi.
Lệ Vô Hối bay qua đỉnh đầu hai người, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra Tu Thần và Gia Cát Chấn Hùng ở bên dưới.
Gia Cát Chấn Hùng cố ý không che giấu khí tức của mình. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Lệ Vô Hối đã phát hiện ra.
Thế nhưng y vẫn bay thẳng một mạch không hề dừng chân.
Đây thực sự là Thánh Vương rồi! Không thể là giả được.
Giờ phút này, Gia Cát Chấn Hùng không còn nghi ngờ gì về thân phận Thánh Vương của Tu Thần nữa.
"Đương nhiên là phải chờ ở cổng chứ." Tu Thần mỉm cười, một giây sau bóng dáng hai người biến mất.