Chương 138: Khai chiến, một chưởng diệt trăm vạn!
Yêu quái và con người ẩn tu trong sơn mạch Thiên Loan lúc này đều vô cùng hãi hùng nhìn lên bầu trời. Khí tức mạnh mẽ đến mức người ta phải ngạt thở tỏa ra từ khoảng không đông nghìn nghịt lan khắp sơn mạch Thiên Loan.
Giờ khắc này bất kể là cường giả Hóa Thần cảnh hay Đế cảnh đều cảm thấy không đứng nổi, trong lòng như có một tảng đá xanh đè nặng trĩu, khó chịu vô cùng.
"Đây là đại quân Đế sư sao?"
Phần Trường Sinh run rẩy dựa vào cửa động phủ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên bầu tời ngoại vực. Phần Vũ ở bên cạnh gương mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, trên trán túa mồ hôi.
"Ông nội... Đây là Đế sư chinh phạt sao?" Phần Vũ nói bằng giọng tuyệt vọng.
Đối diện với đại quân thế này, Thánh Tôn cảnh chỉ là đồ bỏ đi, chứ nói gì đến đám yêu quái tu vi cấp bảy như bọn họ.
"Quả nhiên là xảy ra chuyện rồi. Không đi được nữa rồi... không đi được nữa rồi..." Phần Trường Sinh liên tục cười khổ.
Lúc trước muốn đi, nhưng đến giây phút cuối cùng lão lại từ bỏ, hi vọng may mắn sẽ đến với mình.
"Thứ duy nhất không thể đánh cược, chính là mạng sống." Phần Trường Sinh lắc đầu, sau đó từ từ ngồi xuống.
Với thế trận thế kia, sự sống hay cái chết hoàn toàn không do bọn chúng lựa chọn nữa, chỉ có chấp nhận mà thôi.
"Ngồi xuống đi, chờ xem thế nào." Phần Trường Sinh nói.
"Đại nhân có thể thắng được không?" Phần Vũ cắn răng hỏi.
"Cơ Viêm đâu?" Phần Trường Sinh nhìn về phía Phần Vũ.
"Hắn nói dù có chết cũng phải xem trận quyết đấu này." Phần Vũ khổ sở nói.
Phần Trường Sinh ngẩng đầu thở dài: "Đúng vậy, năm đó không xem được trận đại chiến của Thích Ách Ma Tăng. Trận lần này cũng không kém bao nhiêu, coi như cũng đáng."
Những người khác trong sơn mạch Thiên Loan cũng mang tâm trạng như vậy, không còn bất cứ ý định chạy trốn nào trong đầu, chỉ ngồi xuống xem trận quyết chiến này.
Ngay khi người đầu tiên xuất hiện, rõ ràng chúng có ba ngày để chạy trốn, quả thật cũng có một bộ phận rời đi. Những kẻ không đi đều hi vọng vào sự may mắn. Mà hôm nay vì tâm lý ôm may mắn này mà chúng sẽ phải trả một cái giá thật đắt.
Đại quân dừng lại ở biên giới ngoại vực.
Một cường giả Thánh Tôn cảnh nhanh chóng bay tới, đỗ xuống trước mặt Lệ Vô Hối.
"Đại nhân, người chưa đi, vẫn luôn ở trên núi." Cường giả Thánh Tôn cảnh báo cáo.
Khóe miệng Lệ Vô Hối hơi mang ý cười. Quả là vô cùng tự tin!
Thế trận của mình lớn thế này, chắc chắn là đối phương cũng biết, vậy mà hắn vẫn bất động như núi.
Núi Thiên Tử cách chỗ bọn họ chưa đến năm nghìn mét, từ nơi này có thể nhìn rõ hết mọi thứ trên đó.
"Rốt cuộc ngươi bạo gan đến mức nào? Ngươi có thể có được bao nhiêu lũ quái vật cường giả Đế cảnh kia?" Lệ Vô Hối lắc đầu cười ha hả, sau đó giơ tay ra.
Trong thời gian này y đã hiểu rất rõ đám lính gác kia. Ba nghìn cường giả Thánh Tôn cảnh ở đây ít nhiều có thể giải quyết được hết lũ lính gác.
"Lý Trường Ca, Diệp Thanh Huyền nghe lệnh!"
Âm thanh của Lệ Vô Hối vang vọng khắp sơn mạch Thiên Loan.
Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền đang đứng giữa đám thống soái Thánh Tôn đột nhiên sầm mặt lại.
Lệ Vô Hối muốn để hai người bọn họ đánh trận đầu! Với tình hình hiện nay, hai nàng tuyệt đối không thể cãi lệnh, chỉ đành bước ra khỏi hàng.
"Dẫn theo ba trăm Thánh Tôn, trăm vạn Đế sư đàn áp qua đó. Những nơi đi qua đều phải phá sạch không được chừa lại gì." Lệ Vô Hối dùng giọng nói hờ hững nhưng lại cương quyết không cho trái ý, trực tiếp ra lệnh cho Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền.
Lý Trường Ca hít sâu một hơi, nét mặt u ám, nghiến răng đáp: "Vâng."
Ba trăm Thánh Tôn ra khỏi hàng, trăm vạn Đế sư chia nhau ra, tạo thành một thế trận hình vuông, bay lơ lửng trên đầu đại quân.
Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền liếc mắt nhìn nhau.
"Đợt lát nữa bắt đầu đánh nhau, ngươi tìm cơ hội chuồn đi." Diệp Thanh Huyền truyền âm thanh vào tai Lý Trường Ca.
"Không đi được, Lệ Vô Hối chắc chắn sẽ giết chết hai chúng ta." Lý Trường Ca vẫn nhìn chằm chằm về phía núi Thiên Tử vằng ánh mắt tối tăm.
Giờ phút này Lệ Vô Hối chắc chắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai nàng, chỉ cần có hành động khác lạ là hắn sẽ trực tiếp ra tay giết chết một cách danh chính ngôn thuận.
Nếu các nàng đánh đến núi Thiên Tử, mà đối phương thực sự là một cao thủ, thì các nàng cũng lành ít dữ nhiều.
Con đường sống duy nhất lúc này chính là hi vọng vị Thánh Tôn cảnh trên núi Thiên tử chỉ là một tên miệng hùm gan sứa. Hai nàng có thể giết chết hắn, hơn nữa còn phải giết chết bằng một đòn mạnh mẽ như sấm vang chớp giật.
Nói cách khác, Lệ Vô Hối vẫn sẽ tìm được cơ hội.
Hai nàng chỉ có thể đánh cược.
Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền dẫn theo đại quân nhanh chóng bay đến núi Thiên Tử.
Lệ Vô Hối ở phía sau nheo mắt nhìn, nở nụ cười đắc ý.
Hai ngươi chỉ có đường chết, vùng vẫy thế nào cũng đều vô dụng thôi.
Hắn đã phái hai Thánh Tôn cảnh tầng bốn chờ ở bên cạnh. Nếu cái tên trên núi Thiên Tử không chịu nổi đợt tấn công thứ nhất, thì hai gã cường giả Thánh Tôn cảnh tầng bốn sẽ ngụy trang thành người của núi Thiên Tử, ám sát Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền.
Bất kể kết quả là gì, hai người đều phải chết.
Đại quân vừa đi được nửa đường, cách núi Thiên Tử còn chưa đến hai nghìn mét. Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền.
Lệ Vô Hối cũng nhìn thấy, ánh mắt chợt nghiêm lại.
Chỉ là khí tức của Thánh Tôn cảnh!
Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn trồi lên một linh cảm xấu.
"Dừng lại!" Lý Trường Ca giơ tay hét lên một tiếng.
Cả đội quân ngừng bước.
Người đàn ông trước mắt này khiến Lý Trường Ca dấy lên một cảm giác thân thiết, nàng không thể không ngừng lại.
Nàng nhớ đến câu nói của Lệ Vô Hối, người này tự xưng là đệ tử quan môn của sư phụ.
Diệp Thanh Huyền cau mày nhìn về phía Lý Trường Ca. Đối phương chỉ là một Thánh Tôn cảnh, bây giờ phải ra tay ngay, đánh nhanh diệt gọn, vì sao phải dừng lại?
Bỏ lỡ cơ hội này, các nàng không còn đường sống nữa.
"Lý Trường Ca, Diệp Thanh Huyền?" Tu Thần mỉm cười hỏi.
"Ngươi biết chúng ta?" Lý Trường Ca hỏi.
Tu Thần nhìn thoáng qua Lệ Vô Hối phía sau, sau đó bật cười ha hả: "Hắn bắt các ngươi xung phong phải không? Xem ra hắn thực sự không định tha cho bất cứ ai."
Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền liếc nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc và khó hiểu.
"Được rồi, ta biết các ngươi bị ép buộc. Đến đây đi. Hôm nay các ngươi không báo được thù thì để ta báo, người các ngươi không giết được thì để ta giết." Tu Thần nói.
"Đồ khốn kiếp! Hai người các ngươi quả nhiên phản bội lại Đệ Cửu vực! Giết cho ta!"
Cường giả Thánh Tôn cảnh bên cạnh không nhịn thêm được nữa, quát lên một tiếng giận dữ, âm thanh lan ra khắp Quảng Thiên vực.
Đây là người của Lệ Vô Hối vẫn luôn chực chờ cơ hội. Lúc này, hai nàng bỗng nhiên ra lệnh dừng lại, chính là cơ hội và cái cớ vô cùng tốt.
Lệ Vô Hối ở đằng sau nghe thấy câu nói này, nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ ung dung tự đắc.
Trò hay bắt đầu rồi.
"Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền phản bội Đệ Cửu vực, chúng tướng nghe lệnh! Giết sạch cho ta!"
Cường giả Thánh Tôn cảnh lớn tiếng hô lên, đại quân phía sau lập tức ào lên tấn công.
Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền biến sắc. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì mắt đã hoa lên, hai nàng xuất hiện ở nơi cách đó cả nghìn mét. Tu Thần đang ở bên cạnh hai nàng.
Ánh mắt Lệ Vô Hối tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
Không gian không hề bị xé rách! Cũng không phát hiện ra linh khí dao động.
Hắn đã làm việc đó như thế nào?
Diệp Thanh Huyền và Lý Trường Ca cũng tỏ ra vô cùng hoảng sợ, nhìn về phía Tu Thần với ánh mắt không sao tin nổi.
Chiêu truyền tống vừa rồi mà ngay cả cường giả tu vi Thánh Tôn cảnh như hai nàng đều không hề phát hiện ra bất cứ quỹ đạo nào, chớp mắt đã xuất hiện ở nơi cách xa cả nghìn mét rồi.
Ba trăm Thánh Tôn cảnh và trăm vạn Đế sư thì không quan tâm nhiều đến vậy, mang theo sát ý hủy thiên diệt địa xông thẳng về phía ba người.
Toàn bộ không gian dường như đều bị chấn động, sụp đổ trước sức mạnh xé trời này. Sát khí muốn quét sạch mọi thứ bao trùm lên toàn bộ Quảng Thiên vực. Giờ khắc này mọi người đều tràn đầy tuyệt vọng.
Chỉ nhìn chiến trận này thôi cũng đủ khiến lòng người run sợ, hồn bay phách lạc. Mặt Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền chớp mắt tái mét không còn giọt máu, đầu óc có phần trống rỗng.
Tu Thần đối diện với trăm vạn đại quân hừng hực khí thế đang lao về phía mình với sắc mặt ung dung bình tĩnh.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, bàn tay xoay tròn sau đó siết chặt lại.
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Trong nháy mắt, ba trăm Thánh Tôn cảnh, một trăm vạn Đế sư đồng loạt nổ tung, hóa thành từng đóa sen máu nở rộ trên không trung trước ánh nhìn chăm chăm của mọi người.
Toàn bộ bầu trời đều nhuộm thành màu đỏ tươi.