Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 140: Bây giờ đã cảm thấy tuyệt vọng chưa?

Chương 140: Bây giờ đã cảm thấy tuyệt vọng chưa?

Tình hình lúc này trở nên hết sức kỳ quặc.

Lệ Vô Hối nổi giận, gầm lên về phía Thanh Viêm. Còn trăm vạn đại quân cùng thống soái Thánh Tôn cảnh sau lưng y lại tỏ ra lúng túng không biết làm sao.

Bọn họ cũng cảm thấy đối phương là Thánh Vương. Nhưng ngươi ta lại phủ nhận điều đó.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Hình như đầu óc chủ soái còn không được tỉnh táo cho lắm. Nên trở về hay tiếp tục đối chọi đến cùng đây?

Không ai đứng ra chỉ huy.

Không một ai dám!

Lúc này trong lòng thống soái Thánh Tôn cảnh chỉ còn lại một suy nghĩ: ta đã là người chết, ta không biết gì hết, các ngươi cứ trò chuyện trước đi, ta đứng bên cạnh xem là được rồi.

Một chưởng tiêu diệt toàn bộ một trăm vạn Đế sử, ba trăm Thánh Tôn. Đây không phải là chuyện đùa!

Tuy bọn họ đều nghe lời Lệ Vô Hối và tuyệt đối phục tùng y, nhưng cũng phải xem xét tình hình nữa. Lệ Vô Hối sắm vai đại tướng quân, nhỡ đâu người đối diện là hoàng đế thì phải làm sao?

Đây chính là tạo phản!

Dám tạo phản Thánh Vương cảnh, khác nào chê mình sống lâu?

"Thanh Viêm! Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?" Lệ Vô Hối thầm run sợ, y cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi.

Thanh Viêm vẫn không để ý đến y, tiếp tục khóc lóc thảm thiết cầu xin Tu Thần.

Tu Thần nhìn về phía Lệ Vô Hối, khẽ cười hỏi: "Nhìn thấy chưa? Đây là kết cục sau này của ngươi, muốn sống không được, muốn chết không xong."

Lệ Vô Hối giận dữ thở hồng hộc, ánh mắt nhìn Tu Thần trở nên vô cùng điên cuồng.

"Ngươi không phải là đồ đệ của lão! Lão chết rồi làm sao mà thu được đồ đệ nữa? Chúng tướng nghe lệnh, giết hắn cho ta! Giết sạch toàn bộ người ở Quảng Nguyên vực! Không chừa lại mống nào!" Lệ Vô Hối chỉ vào Tu Thần, lớn tiếng rống lên.

Trăm vạn Đế sư và hai nghìn bảy trăm Thánh Tôn cảnh phía sau lưng y liếc nhìn lẫn nhau, nhưng không ai dám động đậy.

Toàn bộ chiến trận im phăng phắc.

Lệ Vô Hối từ từ động đậy cái cổ cứng ngắc của mình, quay lại nhìn về phía sau.

"Các ngươi muốn kháng lệnh sao? Các ngươi muốn kháng lệnh sao? Nơi này chính là Đệ Cửu vực! Là Đệ Cửu vực của bản tôn! Các ngươi đều là người của Đệ Cửu vực, hôm nay muốn kháng lệnh ta sao?" Giọng quát của Lệ Vô Hối vang vọng khắp nghìn dặm, chấn động cả không gian, khiến lòng người hoảng hốt.

Dù sao họ cũng chưa từng tiếp xúc với Thánh Vương, toàn bộ Đệ Cửu vực chỉ có một mình Lệ Vô Hối từng gặp Thánh Vương mà thôi.

Nhưng nhớ đến cách tấn công vừa rồi của Tu Thần, trong lòng họ vẫn cực kỳ e sợ.

Vừa rồi hắn chỉ cần giơ một bàn tay là đã toi cả đám, ai biết khi hắn giơ hai bàn tay thì liệu bọn họ có bị quét sạch hay không?

Lúc này Gia Cát Chấn Hùng không nhịn được nữa, bởi vì gã nhìn thấy đội quân Đế sư và Thánh Tôn này bắt đầu do dự.

Việc này mà còn phải do dự à?

Trước mặt các ngươi chính là Thánh Vương sống sờ sờ đó!

Giờ phút này các ngươi nên quỳ xuống, hoặc là bắt Lệ Vô Hối để chuộc tội, xin tha thứ mới phải.

Vậy mà vẫn còn ý định tấn công ư?

Gia Cát Chấn Hùng giận dữ quát về phía đoàn quân: "Một đám ngu xuẩn. Các ngươi không biết hiện giờ mình đang đối mặt với ai à? Là Thánh Vương, Chúa tể Cửu Thiên đấy! Có biết hành động lúc này của các ngươi là gì không? Các ngươi đang tạo phản đấy!"

Tiếng quát của hắn khiến cả đoàn quân biến sắc. Lệ Vô Hối nhìn chằm chằm Gia Cát Chấn Hùng bằng ánh mắt oán độc, lạnh giọng quát lên: "Gia Cát Chấn Hùng, ngươi là cái thá gì? Dám khoa tay múa chân trước Đệ Cửu vực của ta sao? Thánh Vương? Lệ Vô Hối ta có Thánh Vương nào mà chưa từng gặp qua? Chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của hắn!"

Khi nói ra câu này, Lệ Vô Hối tràn ngập khí thế và tự tin, giọng điệu vô cùng hùng hồn, giống như y thực sự đã gặp qua tất cả Thánh Vương vậy.

"Ngươi đúng là chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải! Các ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ, có được tu vi và địa vị như các ngươi hiện giờ cần trải qua bao nhiêu khó khăn? Chẳng lẽ lại vì cái tên ngu xuẩn kia mà chôn vùi cả cuộc đời mình? Đầu óc ném đâu rồi?" Gia Cát Chấn Hùng giận quá hóa cười trước những lời nói của Lệ Vô Hối.

Tu Thần liếc nhìn Gia Cát Chấn Hùng.

"Xin lỗi đại nhân, tiểu nhân đã lắm miệng. Tiểu nhân lùi về sau ngay đây ạ." Gia Cát Chấn Hùng thầm run rẩy. Ánh nhìn vừa rồi của Tu Thần giống như sắp kéo linh hồn gã ra khỏi cơ thể vậy.

"Được rồi, không cần nói nhiều nữa. Từ giây phút các ngươi bước một bước vào sơn mạch Thiên Loan, đã định trước không ai được ra ngoài nữa." Tu Thần nhàn nhạt nói.

Không ai được ra ngoài?

Câu nói này của Tu Thần giống hệt một lưỡi dao sắc lẻm đâm vào ngực tất cả những ai có mặt. Bọn họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt sợ sệt, hoảng hốt.

Vẻ mặt Lệ Vô Hối cũng trở nên vô cùng dữ tợn. Y nhìn Tu Thần bằng ánh mắt căm tức: "Ta không tin ngươi thực sự lợi hại đến vậy! Ta có trăm vạn Đế sư, ba nghìn Thánh Tôn! Chắc chắn ngươi không phải Thánh Vương! Thánh Vương không thể nào nói mình là đồ đệ của Thích Ác."

"Không phải là Thánh Vương thì chúng ta vẫn còn cơ hội! Chúng ta sẽ không thua!"

Nghe Lệ Vô Hối nói vậy, trăm vạn đại quân đứng sau y cùng từ từ thay đổi ánh mắt.

Tu Thần đã nói rõ không cho ai sống sót. Bọn họ không phải phàm nhân, đều là người đã từng tu luyện hơn mấy nghìn năm, chẳng ai là không muốn sống lâu thêm cả. Nếu đã không cho đường sống, thì bọn họ chỉ còn cách phản kháng!

"Hắn... thật sự là Thánh Vương sao? Còn là đệ tử của sư phụ?" Lý Trường Ca mờ mịt nhìn Gia Cát Chấn Hùng đang quay về chỗ họ.

Gia Cát Chấn Hùng cũng không biết phải trả lời thế nào.

Tu Thần quả thực chưa từng chính miệng thừa nhận mình là Thánh Vương, nhưng với thực lực như vậy, không phải Thánh Vương thì là gì?

Lúc trước tu vi của Thích Ách đã đến đỉnh Thánh Tôn, đối diện với trăm vạn Đế sư và mấy vạn Thánh Tôn cảnh cũng phải dùng từng đao chém ra ngoài mở đường máu. Mà nay Tu Thần trực tiếp dùng một chưởng kết liễu nhiều người như vậy.

Trong nhận thức của Gia Cát Chấn Hùng, chỉ có Thánh Vương mới làm được việc khoa trương đến vậy.

"Ồ, xem điệu bộ của các ngươi có vẻ như đã lấy được dũng khí rồi nhỉ?" Tu Thần thấy ánh mắt và sĩ khí của trăm vạn đại quân trước mặt đã thay đổi, bất chợt nở nụ cười.

Lệ Vô Hối nhìn chòng chọc vào Tu Thần với ánh mắt oán độc, dữ dằn nói: "Chẳng phải nhờ công của ngươi sao? Cá chết rách lưới cũng chính vì ngươi không coi ai ra gì đấy!"

"Trăm vạn Đế sư, ba nghìn Thánh Tôn, tập hợp toàn bộ cường giả của Đệ Cửu vực, ngươi dám giết hết sao? Ngươi dám giết ta sao? Ngọc giản sinh mệnh của ta đang ở trong tay Nhị Nguyên Thánh Vương. Ta chết, ngài ấy chắc chắn sẽ giáng lâm. Đến lúc đó ngươi cho rằng ngươi sẽ như thế nào?"

Những lời này của Lệ Vô Hối càng làm tăng thêm sĩ khí cho trăm vạn đại quân phía sau lưng!

Đúng vậy!

Đại vực chủ Đệ Cửu vực sao có thể chết dễ dàng như vậy được?

Chỉ cần hắn vừa chết là Thánh Vương chắc chắn sẽ biết ngay, đến lúc đó ngài ấy sẽ giáng lâm đến đây.

Nếu bây giờ bọn họ đầu hàng xin tha, Thánh Vương không tới thì chẳng phải là chết chắc sao?

Kẻ nào phản bội Thánh Vương, đều phải chết!

"Tập hợp!"

Một cường giả Thánh Tôn cảnh bỗng nhiên giơ tay lên trời, hô to một tiếng.

"Giết!"

Theo đó, trăm vạn đại quân đồng thời hét to một tiếng, khí thế dâng lên cuồn cuộn làm rung chuyển cả vạn dặm núi non.

Thấy lời nói của mình rốt cuộc cũng thuyết phục được đại quân sau lưng, nụ cười dữ tợn trên mặt Lệ Vô Hối càng thêm rõ nét.

Y nhất định sẽ chạy, bởi vì y biết rõ mình không thể đánh lại.

Bốn trăm vạn Đế sư và hơn hai nghìn cường giả Thánh Tôn cảnh phía sau chỉ là tấm bình phong cho y tranh thủ thời gian chạy trốn.

Ngay lúc này liên hệ với Nhị Nguyên Thánh Vương ư? Y không dám, bởi vì y không biết nếu Tu Thần phát hiện ra thì có giết mình hay không?

Đợi thời điểm trăm vạn đại quân đánh về phía Tu Thần. Ba giây! Chỉ cần cầm cự ba giây là đủ cho y liên lạc với Nhị Nguyên Thánh Vương!

Đến lúc đó y được cứu rồi!

"Theo lão già nhiều năm như vậy, ngươi đã từng trải nghiệm sự tuyệt vọng chưa?" Tu Thần nhìn Lệ Vô Hối, đột nhiên hỏi.

Lệ Vô Hối ngẩn ra, không biết Tu Thần nói thế là có ý gì.

"Tuyệt vọng chính là, trong thời khắc ngươi cho rằng mình có một con đường sống, cho rằng trò khôn vặt của mình có thể cứu mình một mạng. Nhưng một khắc sau mới phát hiện ra, bản thân đã đứng ở cửa luyện ngục, chỉ cô độc một mình. Không ai cứu nổi mình."

Tu Thần khẽ cười một tiếng, sau đó búng tay.

Trăm vạn Đế sư và hai nghìn bảy trăm Thánh Tôn chớp mắt tan thành mây khói.

Im ắng như tờ!

Lần này ngay cả tiếng nổ cũng không có, bọn họ hệt như được xây nên bằng vôi bột, sau đó một trận gió thổi tới, toàn bộ đều tan ra thành thứ bột màu trắng bay đi.

Trong khoảnh khắc, đối diện chỉ còn lại một mình Lệ Vô Hối.

Lệ Vô Hối từ từ quay cái cổ đã cứng ngắc của mình lại. Sau khi nhìn thấy cả một vùng trống trải sau lưng, gương mặt y xám ngắt như tro tàn, cả người lảo đảo thiếu chút nữa từ không trung ngã xuống dưới.

"Bây giờ, ngươi đã cảm nhận được sự tuyệt vọng chưa?"

Tu Thần nhìn Lệ Vô Hối, ánh mắt tràn ngập vẻ trêu tức và mỉa mai.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất