Chương 141: Nếu bọn ma quỷ biết ngươi ví von chúng với ta, ta sợ là chúng sẽ khóc ngất đi mất!
Trăm dặm trên không trung vốn đen nghịt, trong khoảnh khắc chợt sáng bừng lên.
Yêu quái và ẩn tu tại sơn mạch Thiên Loan đều hết sức kinh ngạc.
Tất cả nghi ngờ có phải mắt mình bị hoa mắt không.
Người đâu rồi?
Những vị Đế sư và Thánh Tôn đâu mất rồi?
Tại sao không thấy ai cả vậy?
Phấn vụn trắng tung bay đầy trời là gì thế?
Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều dấu chấm hỏi đầy trong đầu mỗi người.
Lệ Vô Hối lại cảm thấy đến khả năng tự hỏi mà y cũng chẳng có.
Y quay đầu ngây người như phỗng nhìn bầu trời bao la phía sau, còn có những phấn vụn bay tứ tung, Lệ Vô Hối không nhúc nhích, đã hoàn toàn hóa đá.
Gia Cát Chấn Hùng và Lý Trường Ca, còn có Diệp Thanh Huyền nay cơ bản cũng giống như y.
Bọn họ thậm chí còn rung động hoảng hốt hơn cả Lệ Vô Hối.
Bởi vì hàng triệu Đế sư và mấy nghìn cường giả Thánh Tôn cảnh thật sự biến mất sạch trước mặt bọn họ.
Một chiêu hóa trăm dặm!
Trừ Lệ Vô Hối ra thì không một ai may mắn thoát được.
Mấy triệu sinh mênh, cứ như vậy chết trong nháy mắt.
Đế cảnh đó!
Thánh Tôn cảnh đó!
Người có thể tu luyện đến thực lực như vậy, ai mà chẳng trải qua trăm cay nghìn đắng chứ?
Mất hết tất cả.
Đến cả Gia Cát Chấn Hùng cũng thầm cảm thấy đau đớn tột cùng.
Đệ Cửu vực đã hoàn toàn bị phá bỏ rồi!
E rằng Thánh Tôn cảnh cũng chẳng còn mấy ai.
Đế cảnh hẳn còn không ít người, thế nhưng có ích gì chứ?
Một vực hùng mạnh hay không phải nhìn Thánh Tôn cảnh.
"Bây giờ ngươi đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng chưa?" Tu Thần đi đến trước mặt Lệ Vô Hối, nhìn y nói.
Lệ Vô Hối mãnh liệt ngoảnh đầu lại, hai mắt đã che kín bởi tơ máu, cả người y thoạt nhìn như thoắt cái đã già nua hơn mấy nghìn tuổi.
"Ngươi... Rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?"
"Cả triệu Đế sư, ba nghìn Thánh Tôn, ngươi có biết nhiều năm qua ta đã hao tốn biết bao tâm sức mới gây dựng thế lực Đệ Cửu vực như bây giờ không? Năm đó Thích Ách cũng tuyệt đối không làm được như thế đâu! Vậy mà ngươi giết sạch. Không chừa một mống, ngươi là ma quỷ sao?"
Lệ Vô Hối vô lực run rẩy thều thào hỏi, cả người như kẻ mất hồn.
Bắt đầu tiến vào giới tu luyện, y vẫn luôn là con cưng của trời, vĩnh viễn luôn là tiêu điểm chú ý của muôn người, chẳng sợ việc phản bội sư môn tự bản thân xuất binh đánh bại Thích Ách, y vẫn là kẻ nắm giữ ấn soái!
Thế lực hiện giờ là dựa vào công sức mấy nghìn năm y từng bước từng bước phát triển lớn mạnh như thế, là niềm kiêu ngạo cũng như sự tự hào của y! Là một minh chứng cho sự thành công trong cuộc đời y!
Thế nhưng trong một khoảnh khắc toàn bộ tiêu tan.
Tất cả đã chết hết, thậm chí y còn không biết họ chết như thế nào.
Năm triệu Đế sư, ba nghìn Thánh Tôn, giờ phút này thật sự chết sạch không còn một mống, sự kiện như vậy chưa từng xuất hiện.
Năm đó một mình Thích Ánh Ma Tăng chống cả tám triệu Đế sư và mấy vạn Thánh Tôn, cũng không ác liệt như vậy, lão cũng không ngoan tuyệt được như vậy.
Trận chiến năm đó chưa đến ba triệu Đế sư và một vạn Thánh Tôn cảnh vẫn lạc mà thôi, còn lại đều chỉ bị thương.
Là do Thích Ách không muốn giết sạch ư?
Không phải, lão muốn giết cả thiên địa.
Thế nhưng không có khả năng, quả thực người rất rất nhiều, giết không hết.
Bất kể lão có mạnh đến mấy vẫn là dưới tu vi Thánh Vương, đối thủ còn có mấy vạn Thánh Tôn. Thích Ách Ma Tăng không có khả năng thật sự giết hết tất cả.
Chính loại khí thế này thể hiện rõ sự nhiệt huyết và ngang ngược.
Giết đến đất trời mù mịt, thái dương không tỏ, máu chảy thành sông.
Thế nhưng bây giờ Tu Thần không phải như vậy, một chiêu giết mấy triệu người, ngay cả cơ hội đánh trả cũng hoàn toàn không có.
Làm gì có trời đất mù mịt máy chảy thành sông chứ, một sợi lông còn không chừa lại.
"Ma quỷ à? Nếu bọn ma quỷ biết ngươi dùng chúng để ví von ta, ta sợ là chúng sẽ phải khóc ngất đi mất, bởi vì trong mắt ma quỷ, ta càng ma quỷ hơn chúng." Tu Thần cười lạnh nói.
"Tiểu sư đệ!"
Bấy giờ, Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành đang lao nhanh đến.
Vốn dĩ bọn họ đã tính rời khỏi Quảng Nguyên vực, nhưng bỗng chốc nghe thấy Lệ Vô Hối tập kết trăm vạn đại quân tiến đến núi Thiên Tử, vì thế bọn họ lập tức chạy ngay tới.
"Lão Ngũ? Lão Nhị?" Diệp Thanh Huyền nhìn thấy hai người, bỗng chốc vẻ mặt kích động vui mừng.
"Lão Lục? Tứ tỷ?" Cẩm Văn Thiên Thiên thấy hai người Lý Trường Ca cũng kinh ngạc trong phút chốc, ngay lập tức vội vã lao đến.
Lệ Vô Hối nhìn thấy Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành ở phía sau, y lại như muốn nổ tung cả đầu.
Chúng không chết?
Sao có thể!
Là tự y ra tay mà, sinh cơ của bọn chúng đã bị cắt đứt hoàn toàn mà!
Vậy mà lại không chết ư?
So với vẻ khó tin của Lệ Vô Hối, nay trong lòng Gia Cát Chấn Hùng cũng nổi bão.
Có ý gì đây?
Thần nguyên bị U Minh kéo đi cũng không tính, tại sao thoạt nhìn khí tức của Chu Thiên Thành lại vững vàng như thường thế kia? Giống hệt như người bình thường vậy?
Kẻ dâng tặng thần nguyên, cho dù triệu hồi thần nguyên nhất định sẽ bị tổn hại, tiếp đó cả thân thể cùng thối rửa theo thần nguyên, cho dù cứu về thì cảnh giới cũng sẽ rớt xuống.
Thế nhưng Chu Thiên Thành vẫn là tu vi Thánh Tôn cảnh tầng hai.
"Có phải bất ngờ khi chúng ta chưa chết đúng không?" Chu Thiên Thành đứng bên cạnh Lệ Vô Hối, hờ hửng hỏi.
Bây giờ tình cảm của hắn ta với Lệ Vô Hối rất phức tạp, hận là chắc chắn rồi, thế nhưng sau khi hắn thật sự rơi xuống, lại không biết nên hình dung tâm trạng của bản thân như thế nào.
"Rốt cuộc ngươi là ai!"
Lệ Vô Hối không để ý đến Chu Thiên Thành, mà nhìn về phía Tu Thần quát bằng giọng dữ tợn.
"Hắn chính là đệ tử nhập môn của sư phụ, cũng là tiểu sư đệ của chúng ta, Tu Thần." Chu Thiên Thành nói.
"Không! Không thể nào!"
"Lão già kia đã chết nhiều năm như vậy rồi! Sao có thể có đồ đệ như ngươi được!"
"Nếu ngươi thật sự là đồ đệ của lão, tại sao trước kia không xuất hiện! Tại sao lúc lão già kia gặp nạn ngươi không ra mặt!"
"Rốt cuộc ngươi là ai! Tại sao lại muốn đối đầu với ta như vậy! Tại sao!"c
"Ta vất vả cố gắng từng bước để đạt được vị trí như bây giờ, phát triển Đệ ửu vực được như ngày hôm nay!"
"Tại sao ngươi muốn phá hủy nó! Ngươi có tư cách gì mà phá hủy mọi thứ của ta chứ!"
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn phản bội lão già kia ư? Là do lão không biết tốt xấu!"
"Nhị Nguyên Thánh Vương tự thân ra lệnh ban tước chiêu gọi lão, vậy mà lão già kia lại không thèm quan tâm đến! Được, lão không cần, ta cần!"
"Dựa vào đâu mà thứ lão không cần thì ta không thể nhận chứ? Dựa vào cái gì bởi sự khinh thường và từ chối của lão khiến cho chúng ta mất cả tiền đồ thậm chí chôn vùi cả sinh mệnh?"
"Chỉ dựa vào việc lão đã nuôi lớn chúng ta sao? Ta cũng như ngươi vậy, ta cũng là một sinh mệnh tươi sáng mà! Ta cũng muốn sống thật tốt! Ta sai ư? Sai điều gì chứ?"
Tiếng gầm rú như bệnh tâm thần của Lệ Vô Hối vang khắp vạn dặm, trong khoảnh khắc vẻ mặt vài tên đệ tử của Thích Ách đều trở nên hết sức bi thương và thống khổ, nhìn chằm chằm vào Lệ Vô Hối với ánh mắt đầy phẫn nộ.
Tai tim lạnh léo rét run, đều là cảm nhận chung của bọn họ lúc này.
Đến nỗi Gia Cát Chấn Hùng cũng cảm thấy tam quan của bản thân bị bóp vỡ, trên thế giới lại có hạng người ích kỉ vô sỉ như vậy ư?
"Ngươi thật là hết thuốc chữa mà!" Chu Thiên Thành siết chặt hai tay, không gian xung quanh người đều sụp đổ và hỗn loạn.
Nét mặt Tu Thần từ từ trầm xuống.
Thánh Viêm bên cạnh bỗng nhiên toàn thân run rẩy, sau đó co quắp cơ thể kích động nói: "Đừng đánh ta nữa! Đừng đánh ta mà! Ta biết sai rồi! Sư phụ ta sai rồi! Sư đệ ta sai rồi! Đừng đánh mà!"
Giờ phút này tất cả mọi người đều cảm nhận được một nỗi run sợ đến từ sâu trong linh hồn, cảm giác được khí tức uy áp khiến cho người người tuyệt vọng đến mức không thở được phát ra từ trên người của Tu Thần, một cảm giác như đã đến lúc tận thế.
"Từ xưa đến nay, ngươi là người duy nhất khiến cho ta thật sự tức giận, hẳn là ngươi nên cảm thấy vinh hạnh."
Tu Thần gằn từng tiếng, từ từ bước về phía Lệ Vô Hối.
Mỗi một bước trên không trung, không gian dưới chân tựa như mặt kính vỡ vụn thành hư vô, không gian xung quanh giống như mặt kính bị cắt ra, trở nên hết sức kỳ dị hoang tưởng.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!" Lệ Vô Hối sợ tới mức trái tim như ngừng đập, đôi tròng mắt đã ngập nỗi sợ hãi tột cùng.
"Làm gì ư?"
Khéo miệng Tu Thần khẽ nhếch, lộ ra nụ cười dữ tợn.
"Cho ngươi hối hận khi đến thế giới này đó."
Vừa dứt lời, Tu Thần đã một phát túm ngay đỉnh đầu Lệ Vô Hối, ánh sáng đen bùng lên trong bàn tay hắn, lấp lóe cả trời đất.