Chương 142: Thánh Vương hiển thánh, chỉ có ngươi biết ra oai?
"Aaaa!"
Lệ Vô Hối gào lên từng tiếng thê lương.
Thần nguyên Thánh Tôn của y bị Tu Thần cưỡng ép xé toạt ra.
Thấy chiêu thức ấy của Tu Thần, mọi người bỗng chốc hít một hơi thật sâu.
Rút thần nguyên là thủ đoạn mà U Minh giới thường dùng nhất, Chu Thiên Thành lại càng trắng bệch cả mặt, hắn ta thật sự có ấn tượng rất sâu với chiêu này.
Thân thể Lệ Vô Hối rơi thẳng xuống từ trên không đập vào một ngọn đồi, cả ngọn đồi đó sụp xuống nổ tung trong nháy mắt, bụi mù nổi đầy trời.
Thần nguyên màu nâu xanh của Lệ Vô Hối thoạt nhìn hết sức mờ mịt hư vô, bấy giờ đang nhìn Tu Thần với vẻ sợ hãi vô cùng.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì ta?" Lệ Vô Hối quát.
"Luyện Ngục Hư Không, thiêu luyện thần nguyên." Tu Thần chỉ đáp lại một câu đơn giản.
Sau đó không gian phía trước mở ra một cánh cửa màu máu, trong cánh cửa là một vùng đỏ tươi, tràn ra một cảm giác như muốn bóp nghẹn cắn nuốt linh hồn, khiến cho tinh thần mọi người run sợ phải dùng chân nguyên hộ thần.
"Tầng địa ngục thứ mười tám đối với ngươi mà nói thì quá hạnh phúc rồi, vẫn là nơi này thích hợp với ngươi hơn." Tu Thần nói.
Nghe mấy chữ tầng địa ngục thứ mười tám, Thanh Viêm ở một bên toàn thân như phát run, ôm đầu co quắp cơ thể nói năng loạn xạ.
"Ngươi! Ngươi là người của U Minh giới? Ngươi là người của U Minh giới? Thánh Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Ngươi chết chắc rồi! Lúc ngươi rút thần nguyên của ta ra, Nhị Nguyên Thánh Vương đã biết rồi! Bọn họ sẽ đến đây rất nhanh thôi! Rất nhanh sẽ đến đây thôi!" Lệ Vô Hối vẫn gào thét một cách điên cuồng như trước.
Y rất phẫn nộ và không phục, đoạn như thằng hề không ngừng kêu gào, thế nhưng Tu Thần vẫn chẳng màng đến.
"Đi vào mà hưởng thụ đi!"
Dứt lời, hắn đã dứt khoát ném Lệ Vô Hối vào Luyện Ngục Hư Không.
"A!"
Rất nhanh những tiếng kêu gào thảm thiết chấn động lòng người của Lệ Vô Hối xuyên qua cánh cửa, thần nguyên của y không ngừng bị thiêu đốt, trên thần nguyên nổi lên vô số bọt khí, căng phòng lên sau đó vỡ tan ra.
Mỗi một cái bọt khí bị vỡ ra đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết như xé ruột xé gan của Lệ Vô Hối.
Linh hồn bị thiêu đốt là sự tra tấn khủng bố cũng như đau đớn nhất trong trời đất, nếu so với nỗi đau về thể xác thì phải đau hơn gấp vạn lần.
Thân thể đau thời gian dài sẽ bị tê liệt, giống như Thanh Viêm vậy, thần trí cũng sẽ trở nên hoảng hốt mà sụp đổ.
Nhưng thần nguyên lại không như vậy, vĩnh viễn luôn duy trì cảm nhận sâu sắc thuần túy nhất.
Đám người nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Lệ Vô Hối đều khẽ quay đầu đi không đành lòng nhìn tiếp.
Lúc này, đươc chết thật sự là điều hạnh phúc nhất.
"Hiện tại ta sẽ không thật sự giết hai người các ngươi, mạng của các ngươi là do lão già cho, đương nhiên cũng phải để cho lão lấy lại, nay ta rút thần nguyên của ngươi đưa vào trong Luyện Ngục Hư Không chịu tra tấn, chờ lão già trở về ta sẽ cho ngươi sống lại, để lão xử trí."
Tu Thần nhìn chằm chằm Lệ Vô Hối đang giãy dụa kêu gào thảm thiết trong Luyện Ngục, vẻ mặt hắn không hề thay đổi.
"Sư phụ chưa chết sao?" Viền mắt hốc mắt ửng đỏ, nhìn Cẩm Văn Thiên Thiên.
"Đúng vậy, sư phụ chưa chết, ngài vẫn còn sống, chỉ là không biết bây giờ ngài đang ở đâu thôi." Cẩm Văn Thiên Thiên gật đầu nói.
Diệp Thanh Huyền ở bên cạnh thoạt nhìn cả người có vẻ lạc lõng, thân thể khẽ lảo đảo ngã xuống, được Cẩm Văn Thiên Thiên vội nâng dậy.
"Sư phụ thật sự không chết ư? Hắn thật sự là sư đệ của chúng ta sao?" Diệp Thanh Huyền hỏi với đôi mắt ngấn lệ.
Bấy giờ Chu Thiên Thành đã bước đến, nhìn thoáng qua cửa Hư Không đỏ ngầu kia, hắn ta gật đầu nói: "Đúng vậy, ngài chưa chết."
Mười bị đồ đệ của Thích Ách, nay xem như tề tựu được sáu vị.
Lão Cửu bị giết, lão Thập bị nhốt, hai người lão Thất và lão Bát thất lạc không rõ tung tích.
"Tiểu sư đệ, rốt cuộc ngươi tu vi gì thế? Thật sự là Thánh Vương sao?" Lý Trường Ca nhìn bóng lưng Tu Thần, khẽ nuốt nước miếng.
Vừa rồi nàng ta còn tưởng rằng Tu Thần sẽ đánh một trận đại chiến với Lệ Vô Hối, tựa như sư phụ nàng ta lúc trước vậy.
Thế nhưng ai ngờ kết quả lại biến thành vở kịch thế kia?
Căn bàn không cần tốn nhiều công sức, nháy mắt đã giết sạch cả thảy.
Nhớ đến đại quân cả triệu người tan thành tro bụi trong phút chốc, tất cả mọi người không kìm được toàn thân run rẩy.
Trong thâm tâm bọn họ lại sợ hãi Tu Thần hơn vậy nữa.
Trong nháy mắt giết sạch hàng triệu người, đây không phải việc một người bình thường có thể làm được, cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Gia Cát Chấn Hùng cũng thổn thức không thôi.
Đây gọi là xem kịch ư?
Đâu ra trò vui để mà xem chứ?
Chỉ nghe thấy tiếng Lệ Vô Hối kêu gào thảm thiết.
Hoàn toàn không phải đối thủ cùng cấp.
Một người đánh mấy trăm vạn người, không phải nên là Thích Ách năm xưa khiến cho người người máu nóng sôi ùng ục, toàn thân đều nóng hừng hực lên sao?
Chỉ cần hai chiêu đã kết thúc rồi.
Cả triệu sinh linh đó!
Chết quá uất ức mà.
Thà chết trận trong bi tráng còn tốt hơn không!
Bây giờ là gì đây?
Thật giống như vốn dĩ đến đây là đại kết cục, sẽ hùng tráng oanh liệt vô cùng, kết quả ai ngờ đây chỉ là một vợ kịch nhỏ mà thôi, gặt đầu người một cách đơn thuần.
"Ầm ầm ầm!"
Đúng lúc này bầu trời chợt kéo mây đen, sấm chớp lóe lên.
Nháy mắt khắp nơi trong trời đất tối om, từng đợt từng đợt sóng màu đen từ trên chín tầng trời chấn xuống.
"Ầm!"
Một tiếng vang lên đất rung núi lở, trong phút chốc nghìn vạn sinh linh tử vong.
"Ầm!"
Tiếng thứ hai vang lên sơn mạch Thiên Loan hóa thành phấn vụn, trong vòng nghìn dặm đều hóa bị thiêu đốt.
"Ầm!"
Tiếng thứ ba vang lên bầu trời vỡ tan, mấy vạn cột sáng màu đen từ trên trời chiếu xuống.
Lúc này mọi người đều biến sắc.
Thánh Vương đến rồi!
Rốt cuộc Tu Thần có phải Thánh Vương hay không thì Gia Cát Chấn Hùng không dám khẳng định một trăm phần trăm, thế nhưng động tĩnh này tuyệt đối là Thánh Vương giáng lâm!
Do năm xưa cũng đúng là động tĩnh như vậy, sau đó Nhị Nguyên Thánh Vương từ trên Cửu Thiên hạ xuống, đánh chết Thích Ách.
Tu Thần ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Cách ra sân lại trâu bò đến thế.
Lớn lối như vậy là để ra vẻ đấy ư?
Có cần ta cho ngươi thêm chút nhạc nền không?
Rất nhanh những cột sáng màu đen hợp lại với nhau, ngưng tụ thành một cái mặt người khổng lồ giữa không trung.
Khí tức và uy áp cường đại khiến cho tất cả mọi người ngoại trừ Tu Thần đều thống khổ vô cùng, chân nguyên trong cơ thể đập liên tục, dường như muốn bị rút ra ngoài vậy.
Tu Thần khẽ phất tay.
Trong nháy mắt mọi người được thả lỏng toàn thân, một chút ảnh hưởng cũng không bị, tất cả đều nhìn về phía Tu Thần với vẻ mặt khó tin.
"Ngươi... Là... Ai?"
Khuôn mặt khổng lồ kia phát ra tiếng nói tang thương uy nghiêm, vang khắp Đệ Cửu vực.
"Đừng có ra vẻ với ta, có ngon thì đưa bản thể xuống đây." Tu Thần nói với vẻ hờ hững.
Làm một thần tích hiển thánh nho nhỏ dọa người, ngươi xem thường ai chứ?
Ra vẻ một cái là giết sạch sinh linh trong vòng trăm dặm, làm con dân trong Đệ Cửu vực của ngươi cũng xui như chó mà.
Cánh cửa Luyện Ngục Hư Không còn đang mở ra, Lệ Vô Hối ở bên trong chịu tra tấn thống khổ tột cùng nhìn thấy Thánh Vương hiển thánh, tức khắc gào lên đầy thê lương: "Đại nhân cứu ta! Đại nhân cứu ta! Hắn là người của U Minh giới! Mau giết hắn đi! Cứu ta!"
"Chết đi!"
Một giọng nói chấn vỡ lòng người vang lên, theo sau là hai cột sáng màu đen nhanh chóng đánh úp về phía Tu Thần, không gian nó lướt qua đều bị đánh nát hóa thành hư không.
Tu Thần cười ha hả.
Ngươi phải hiển thánh ra vẻ oai phong như vậy sao?
Ta thì chẳng giống vậy đâu.
"Ầm!"
Một bàn tay đánh vỡ hai luồng công kích.
Tiếp đó cả người Tu Thần bỗng hóa thành luồng ánh sáng màu vàng, bay thẳng lên trời cao đối diện với Nhị Nguyên Thánh Vương hiển thánh kia.
Sấm chớp màu vàng điên cuồng lấp lóe trên bầu trời, chiếu rọi khắp nơi trên mặt đất thành một vùng màu vàng mênh mông.
Kim quang hội tụ thành một cái đầu còn to hơn đối phương, khí tức càng khủng bố hơn từ từ ngưng tụ lại.
Kim quang rực rỡ, trông như tế đàn thiêng liêng vĩ đại vô cùng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều choáng váng.
Các người... Muốn làm gì vậy chứ?
Muốn dùng ảo cảnh Thánh Vương hiển thánh đánh nhau sao?