Chương 143: Làm sao mà kịch bản này thoắt cái đã sai sai rồi?
Hai ảo cảnh hiển thánh to lớn gần như che lấp cả nửa bầu trời đứng đối diện nhau, đã tạo nên sự chấn động thị giác và áp lực tâm lý choáng ngợp vô cùng cho đám người Cẩm Văn Thiên Thiên bên dưới.
Thánh Vương đánh nhau?
Đây là việc là từ trước đến nay cũng chưa từng xuất hiện.
"Ầm!"
Trong đôi mắt ảo cảnh hiển thánh của Tu Thần trực tiếp bắn ra hai luồng ánh sáng rộng lớn nghìn thước màu vàng, cắt ngang không gian trước mặt ảo cảnh hiển thánh của Nhị Nguyên.
"Vô liêm sỉ!"
Một giọng nói tức giận vang dội đất trời.
Không gian trước mặt ảo cảnh Nhị Nguyên hiển thánh sụp đổ từng cơn, đưa đòn công kích của Tu Thần vào trong hư không.
Tiếp đó sau lưng ảo cảnh kia bỗng mở ra một khe khổng lồ mấy nghìn mét, công kích bị đưa vào bên trong hư không lại chấn động xuất ra từ bên này.
"Rầm!"
Trong khoảnh khắc toàn bộ không gian Quảng Nguyên vực đều lay động dữ dội, ảo cảnh hiển thánh kia cũng vỡ vụn hóa thành ánh sáng màu đen biến mất không thấy bóng dáng.
Ảo cảnh hiển thánh của Tu Thần cũng chợt biến mất, cả ngươi hắn mới từ từ hạ xuống.
"Vẫn là câu nói kia, có gan thì tự mình xuống đây, nhát gan thì cứ ngoan ngoãn mà trốn đi." Tu Thần nói với chấm đen đang từ từ biến mất.
"Được! Được lắm! Không ngờ được Quảng Nguyên vực lại xuất hiện một nhân vật như thế, bản vương lại hoàn toàn không..."
Nhị Nguyên Thánh Vương còn chưa dứt lời đã không còn tiếng động nào.
Bởi vì Tu Thần dứt khoát chắn lại.
Lãnh địa của hắn, hắn cho ngươi bước vào thì ngươi mới có thể bước vào, để cho ngươi nói chuyện thì ngươi mới có thể nói chuyện.
Bây giờ tâm trạng Gia Cát Chấn Hùng phức tạp vô cùng.
Bởi vì gã không muốn rời đi.
Gã muốn ở bên cạnh Tu Thần.
Gia Cát Chấn Hùng là người khí phách cương liệt, gã thích loại người kiêu ngạo đến mức khiến cho da đầu ngươi run lên như Tu Thần!
Thế nhưng hôm nay gã là gián điệp hai bên, chỉ sợ Tu Thần sẽ không nhận gã.
"A!"
Lệ Vô Hối vẫn kêu gào thống khổ như cũ, y cũng thấy Tu Thần đánh tan ảo cảnh hiển thánh của Nhị Nguyên Thánh Vương, tuyệt vọng khẳng định là phải có, thế nhưng bây giờ y không có tâm mà tuyệt vọng nữa rồi, cái loại đau đớn không giới hạn như bị thiêu đốt linh hồn này đã khiến cho y không thể suy nghĩ đến chuyện khác rồi.
Tu Thần khẽ phất tay, cánh cửa Luyện Ngục đóng lại trong nháy mắt, Thanh viêm cũng biến mất, bị đưa trở về tầng địa ngục thứ mười tám như trước.
Hai người kia hãy để cho lão già tự mình xử lý.
"Tiểu sư đệ, vừa rồi thật sự là Thánh Vương của Đệ Cửu vực ư?" Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn về phía Tu Thần với ánh mắt hết sức phức tạp hỏi.
Ai có thể nghĩ đến tiểu sư đệ này lại có thể tồn tại ngang với Thánh Vương chứ?
Nhớ đến ngày đó Tu Thần đã nói “ngươi gọi Thánh Vương đến ta đánh cho ngươi xem!”
Đây là lời nói thật! Vừa rồi Nhị Nguyên Thánh Vương hoàn toàn không dám trực tiếp giáng lâm, đoán chừng trong lòng cũng rất kiêng kỵ.
Mấy vị khác cũng ánh mắt mờ mịt vẫn còn chút sợ hãi, đối với bọn họ mà nói thì Tu Thần thật sự có hơi đáng sợ.
Hắn nâng tay lên là diệt sạch mấy trăm vạn người, ánh mắt cũng không hề chớp, người như vậy hoàn toàn được người ta gọi là ác ma!
Tại sao Thích Ách Ma Tăng được gọi là ma tăng?
Cũng bởi vì năm xưa đã cắt xuống toàn bộ đầu của đội ngũ kêu gọi đầu hàng rồi đưa cho Lệ Vô Hối để y mang ra ngoài, công khai đối nghịch với Cửu Thiên, từ nau về sau tiếng tăm lan truyền khắp nơi.
"Chắc vậy, ta không biết." Tu Thần nhún vai không quan tâm.
"Đại nhân... Ngài là Tân Vương phải không?" Gia Cát Chấn Hùng lo lắng không yên hỏi.
Gã vẫn cho là Tu Thần chính là Thánh Vương trên Tứ Nguyên, thế nhưng những lời Nhị Nguyên Thánh Vương vừa nói kia khiến cho gã hoàn toàn kịp thời phản ứng.
Bọn họ hoàn toàn không biết!
Tu Thần chính là Tân Vương!
Thật là khó lường, Nhất Nguyên và Nhị Nguyên nhất định sẽ lại ra tay với Tu Thần, khi đó chính là trận chiến của Thánh Vương rồi!
Chín đại Thánh Vương, một trong số họ sẽ vẫn lạc!
Thánh Vương đại chiến sẽ nhanh chóng mở màn.
Mà Lệ Vô Hối lại là ngòi nổ của Thánh Vương đại chiến, nếu y không đến đây đoán chừng sự việc vẫn không phát triển nhanh đến vậy.
"Xem là vậy đi, Lệ Vô Hối cũng đã bị nhốt trong Luyện Ngục, Thánh Viêm thì ở tầng thứ mười tám của địa ngục, sau này các ngươi sẽ không có chuyện gì đâu." Tu Thần nói với vẻ nhàn nhạt.
Đối với đám sư huynh sư tỷ này, thật ra có thể nói hắn không có bất kỳ cảm tình nào, chỉ là người mà lão già cưu mang từ nhỏ đến lớn, có thể có cảm giác thân thiết hơn người khác một chút, không hơn.
Đợi lão già trở về, vậy thì giữ lại, Tu Thần cũng sẽ không đuổi họ đi.
Không muốn ở lại thì rời đi, hắn cũng không ép buộc.
Quan trọng là Tu Thần biết trong lòng bọn họ đều sợ hắn.
Trong lãnh địa của Tu Thần, cảm xúc mọi người đều không thể gạt được hắn.
Thật ra Tu Thần cũng có thể giải thích được, đột nhiên xuất hiện một vị sư đệ, chẳng những giết sạch mấy trăm vạn cường giả mà mặt không biến sắc, còn có thể sánh ngang Thánh Vương.
Người như vậy ai mà không e sợ? Huống hồ trước kia bọn họ chưa từng tiếp xúc qua Tu Thần, tất cả mọi người không quen biết cũng như hiểu rõ hắn, đối với sự chênh lệch về thực lực trong lòng sẽ tự nhiên sinh ra sự kính sợ.
Ở chung nữa thì quan hệ sẽ không ngang hàng nữa.
Cho dù Tu Thần không quan tâm thực lực bọn họ như thế nào, hắn đồng ý để bọn họ làm sư huynh sư tỷ, thế nhưng bọn họ là con dân của đại lục Thiên Nguyên, thái độ với cường giả và thực lực là ăn sâu bén rễ.
Tỷ như lúc bọn họ đối mặt với Thánh Vương vậy, hoàn toàn không dám có bất cứ tâm tư phản kháng ngỗ ngược nào cả.
Một khi sợ hãi một người, sau khi chung đụng thì hành động ngôn ngữ sẽ trở nên câu nệ cẩn thận vô cùng.
Bọn họ bên cạnh Tu Thần trái lại sẽ sống rất áp lực.
"Tiểu... Tiểu sư đệ.. Sư phụ người ở đâu, ngài có biết không?" Lý Trường Ca nhỏ giọng hỏi.
Ngươi nhìn đi, bắt đầu dùng kính ngữ rồi kìa!
Tu Thần khẽ cười, nói: "Ta cũng không biết, lão già đi rồi, vốn dĩ cũng chưa từng xuất hiện, có lẽ ngày nào đó lão lợi hại hơn sẽ quay về, không nói chính xác được."
Mọi người im lặng không nói. Không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Gia Cát Chấn Hùng bên cạnh cũng cảm nhận được, giờ phút này không dám hé nửa lời.
"Thù của ta và Thánh Vương đã kết, tiếp theo chính là trận chiến giữa Thánh Vương, các ngươi không giúp được gì, rời khỏi Quảng Nguyên vực đi, hãy tìm lão già, còn mấy vị sư huynh khác nữa."
Tu Thần dứt khoát mở lời.
"Không! Chúng ta sẽ chung tay với ngươi! Chuyện năm xưa chúng ta không muốn diễn ra lần nữa!" Vẻ mặt Diệp Thanh Huyền ngưng trọng nói.
Tu Thần thầm thở dài.
"Tiểu sư đệ, ngươi thật sự có thể không?" Cẩm Văn Thiên Thiên nhìn Tu Thần với ánh mắt đau thương áy náy.
Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ vô cùng, bọn họ ở lại thật sự chẳng có tác dụng gì, trái lại sẽ trở thành vướng bận.
Thế nhưng họ cứ trời đi như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Cảnh tượng này không phải giống hệt năm xưa sao?
Bị sư phụ đuổi đi, để cho sư phụ một mình đối mặt.
Mà nay bọn họ cũng bị tiểu sư đệ đuổi đi, lại muốn để cho hắn một mình đối mặt sao?
Bây giờ rốt cuộc Tu Thần cũng có hơi hiểu được cách làm năm xưa của lão già.
Thế nhưng cũng không giống như hắn hiện tại.
Năm đó lão già không thể cam đoan bảo vệ được bọn họ, cho nên mới đuổi đi.
Mà Tu Thần có thể.
Thế nhưng giữa bọn họ không có tình cảm ràng buộc, không giống với lão già, cuộc sống hai người nhiều năm như vậy, tuy mỗi ngày đều cãi nhau đấu võ mồm tức đến đỏ mặt tía tai, thế nhưng đó thật sự là tình thầy trò, cũng có ân cứu mạng, không cắt đứt được.
"Quên chuyện ngày đó các ngươi thấy rồi sao?" Tu Thần nhìn về phía Cẩm Văn Thiên Thiên.
Cẩm Văn Thiên Thiên và Chu Thiên Thành run cả người, lúc này nhớ lại nỗi sợ hãi ngày ấy bị thủ hạ kẻ xưng bá khống chế.
Thế giới này chính là thằng em trai, kẻ địch Tu Thần hoàn toàn không phải là Thánh Vương! Mà là Thanos!
"Được! Chúng ta đi tìm lão Thất và lão Bất, còn có sư phụ nữa!" Đoạn Chu Thiên Thành đáp lời.
Lý Trường Ca và Diệp Thanh Huyền nhìn Chu Thiên Thành với vẻ khó hiểu.
"Tiểu sư đệ, ngươi hãy bảo trọng, nhất định không thể để cho Thanos thực hiện được! Canh giữ thật tốt năm viên bảo thạch kia! Chúng ta mãi mãi ủng hộ phía sau ngươi!" Vẻ mặt Cẩm Văn Thiên Thiên ngưng trọng nhìn Tu Thần nói.
Thanos?
Bảo thạch?
Kịch bản này sao thoắt cái đã sai sai rồi? Sao ta nghe mà không hiểu câu nào vậy?
Vẻ mặt Gia Cát Chấn Hùng đầy dấu chấm hỏi, ngu ngơ nhìn bọn họ.