Chương 144: Tân Thánh Vương hình như bị đả kích!
Xa nhau chỉ là muốn quyết định dứt khoát, sau khi hàn huyên căn dặn nhau vài câu, bọn người Cẩm Văn Thiên Thiên đã rời đi.
Bọn họ muốn đi tìm lão Thất và lão Bát đã mất tích, sau đó nhân tiện hỏi thăm tin tức của sư phụ.
Còn về Dạ Lãng Thiên bị nhốt ở nhà tù Thánh Sơn thì bọn họ bó tay.
Chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho Tu Thần.
Về phần rốt cuộc Thanos là ai thì trên đường đi Chu Thiên Thành và Cẩm Văn Thiên Thiên sẽ giải thích cho bọn họ.
Tu Thần nhìn sơn mạch Thiên Loan ở phía dưới, chậc lưỡi lắc đầu.
Cả vạn sinh linh đều chết sạch luôn!
Không nói đến Thánh Vương ra tay, chỉ với việc Thánh Tôn cảnh đánh nhau chí chóe đoán chừng sơn mạch này cũng sẽ không còn.
"Thánh Vương đều xem thường sinh mạng như vậy sao?" Tu Thần mở lời.
Vẻ mặt Gia Cát Chấn Hùng ở phía sau căng thẳng, vội vã đáp lời: "Đối với Thánh Vương mà nói thì Thiên Nguyên đại lục này chỉ là lương thực của bọn họ mà thôi, tất cả mọi người là đồ ăn, có chết bao nhiêu người thì bọn họ cũng sẽ không quan tâm."
Đồ ăn ư?
Tu Thần khẽ híp mắt.
Miêu tả này hơi thú vị đó!
"Tại sao người hạ giới được gọi là lương thực vậy?" Tu Thần hỏi.
"Cụ thể thì tiểu nhân cũng không biết rõ lắm, chỉ là trước kia từng nghe lời đồn như vậy thôi, hình như nói cách người tu luyện Thánh Vương cảnh không giống với chúng ta, cụ thể không giống chỗ nào thì tiểu nhân thật sự không biết, đại nhân ngài không phải người mới sao? Ngài cũng không biết chăng?" Gia Cát Chấn Hùng tò mò hỏi.
Đương nhiên ông đây không biết rồi.
Tân Vương cái rắm thối ấy, đều là chém gió thôi.
Cảm giác đội lốt Tân Thánh Vương nay giống như bị rớt giá vậy.
Rõ ràng Tu Thần hắn là vô địch mà, bây giờ bị người ta cho rằng hắn là cảnh giới Thánh Vương rác rưởi này.
Trong lòng Tu Thần khẽ bùi ngùi.
Tu Thần cảm thấy cảnh giới Thánh Vương giống như hấp thu sinh linh chi lực, người ở hạ diện chính là thức ăn nuôi dưỡng.
Thế nhưng nhân số ở Thiên Nguyên đại lục nhiều như vậy, tu luyện giả cũng rất nhiều, tại sao bọn họ không thu lấy ngay lập tức chứ?
Nếu Cửu Nguyên Thánh Vương dứt khoát thu hết, nói thế nào thì cũng có thể đột phá mới đúng chứ?
Đúng rồi, trên Thánh Vương là cảnh giới gì nhỉ?
Tu Thần không rõ lắm, cũng chưa từng nghe nói đến, thế giới này Thánh Vương chính là cảnh giới cao nhất.
"Đại nhân, ngài thật sự khai chiến với Nhị Nguyên Thánh Vương sao?" Sắc mặt Gia Cát Chấn Hùng thấp thỏm hỏi Tu Thần.
Nghiêm chỉnh mà nói thì Gia Cát Chấn Hùng là người của Nhất Nguyên, người mới xuất hiện thì kẻ bị uy hiếp đứng mũi chịu sào chính là Nhất Nguyên.
Thế nhưng nay Gia Cát Chấn Hùng đang lâm vào tình cảnh hết sức rối rắm phức tạp.
Gã muốn ở bên cạnh Tu Thần!
Thế nhưng Gia Cát Chấn Hùng sợ bị Nhất Nguyên và Tam Nguyên giết, đồng thời cũng sợ Tu Thần sẽ không thu nhận gã.
Với thủ đoạn xử sự của Tu Thần, đánh đấm giả bộ cũng chẳng cần dùng đến Gia Cát Chấn Hùng.
"Ngươi là người của ai?" Tu Thần không trả lời vấn đề của gã ta, chỉ nhìn về phía Gia Cát Chấn Hùng hỏi.
"Ngoài mặt thì ta là người của Tam Nguyên Thánh Vương, nhưng thật ra là người của Nhất Nguyên Thánh Vương." Gia Cát Chấn Hùng ngượng ngập nói.
Tu Thần khẽ nhíu mày.
Kẻ hai mặt!
Có tiền đồ.
"Ngươi có muốn lăn lộn giang hồ với ta không?" Tu Thần lại hỏi.
Gia Cát Chấn Hùng lộ vẻ vui mừng, gật đầu như giã tỏi nói: "Vâng đại nhân, trong lòng ta cảm thấy ngài mới là người có dáng vẻ mà Thánh Vương nên có, vả lại ngài là Tân Vương, nhất định có đủ năng lực chèn ép Nhất Nguyên để bước vào Cửu Thiên."
"Ta không nhận ngươi." Tu Thần dứt khoát vứt lại một câu rồi bỏ đi.
Gia Cát Chấn Hùng trợn trừng mắt, nụ cười trên mặt cứng lại, biểu cảm kia bị nghẹn đến nỗi gần như bị méo mó đi.
Sự thay đổi bất thình lình làm cho gã ta không kịp đề phòng.
Mới vừa rồi Gia Cát Chấn Hùng còn nghĩ đến những lời Tu Thần hỏi là muốn thu nhận gã ta!
Thế nhưng ai ngờ Tu Thần dứt khoát ném một câu: "Không thu."
Vẻ mặt Gia Cát Chấn Hùng đau khổ, trong lòng chán nản vô cùng.
Phải làm sao mới đúng đây?
Đệ Cửu vực xảy ra việc lớn như vậy, thực lực Tu Thần này sâu không lường được, ai sống ai chết quả thực khó mà nói được.
Gã không cẩn thận theo nhầm người thì sẽ vạn kiếp bất phục ngay.
Ngay lúc Gia Cát Chấn Hùng không biết phải làm thế nào mới phải, bỗng nhiên vô số đốm sáng màu xanh lục rơi xuống giữa trời đất, sơn mạch Thiên Loan vốn đã hóa thành bình địa chợt bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại.
"Đây là thủ đoạn gì thế?" Gia Cát Chấn Hùng nhìn sơn mạch Thiên Loan phía dưới khôi phục lại như lúc ban đầu trong tích tắc, gã ta cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Toàn bộ sơn mạch Thiên Loan này đã bị sự thích ra oai của Nhị Nguyên Thánh Vương hiển thánh hủy diệt, trên thực tế thì hoàn toàn không cần thiết phải khôi phục lại.
Tu Thần không thích sống trong một đống người chết, thích có người nhìn hắn làm màu.
Nhị Nguyên Thánh Vương chỉ vì cố thể hiện sự cường đại cũng như địa vị của bản thân, một chiêu hiển thánh nho nhỏ mà đã giết vô số sinh linh.
Ngươi giết sạch tất cả rồi thì oai phong cho ai xem chứ?
Chẳng lẽ là vì hủy diệt trong nháy mắt khiến cho người người cảm thấy: Con mẹ nó! Thánh Vương giết thật hay! Thật đáng sợ đó!
Não bị úng.
Hướng đi đều sai rồi, còn gọi gì là Thánh Vương.
Bấy giờ ở sơn mạch Thiên Loan vố số sinh linh được sống lại, vẻ mặt đều mù mịt.
"Ông ơi... Chúng ta không có chết ư?" Phần Vũ khó tin nhìn thân thể mình.
Nàng còn nhớ rất rõ trên bầu trời xuất hiện một khuôn mặt cực lớn, sau đó khí tức hủy thiên diệt địa truyền tới, sau đó mất hết ý thức.
Thậm chí Phần Vũ còn không biết là Nhị Nguyên Thánh Vương hiển thánh.
"Ta không biết nữa!" Đôi mắt vẩn đục của Phần Trường Sinh cũng lộ vẻ hết sức mờ mịt.
Tuy rằng lão không biết chết như thế nào, cũng không biết tại sao lại còn sống, thế nhưng Phần Trường Sinh biết sơn mạch Thiên Loan ra đời một cường giả tuyệt thế!
Một chiêu diệt sạch hàng triệu Đế sư và mấy nghìn Thánh Tôn!
Chỉ với một chiêu thôi!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, thậm chí người ở khu vực nhân loại cũng nhìn thấy được.
Đành chịu thôi, năm triệu Đế sư bay lơ lửng trên trời cao quá dễ thấy mà, bọn họ tan thành tro bụi, tro bụi bay hết sức bắt mắt.
"Đến tột cùng thì hắn là người như thế nào? Một chiêu đã giết sạch toàn bộ, sau đó còn xảy ra chuyện gì vậy?" Phần Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, mất hồn mà lẩm bẩm.
Phần Trường Sinh khẽ lắc đầu, nói với vẻ từ tốn: "Thế đạo thay đổi, Thiên Nguyên đại lục cũng phải thay đổi thôi. Hết thảy đều bắt đầu từ sơn mạch Thiên Loan chúng ta, ha ha! Không biết là vinh hạnh hay là bất hạnh đây!"
Suốt một ngày này chính là khởi đầu rối loạn của Thiên Nguyên đại lục.
"Thầy ơi, vừa rồi ngài làm gì thế!"
Tu Thần quay lại đỉnh núi Thiên Tử, Phương Nhuế Nhu ôm tiểu Huyền Vũ cười toe toét chạy đến.
Đám người Kinh Như Tuyết cũng vội vàng đứng dậy nhìn về phía Tu Thần.
Bọn họ đều không biết toàn bộ việc ban nãy, tất cả đã được Tu Thần che chở.
Đế cho bọn họ tiếp xúc quá sớm với mấy thứ này cũng không phải là chuyện tốt.
Cũng ví như bây giờ, ngay cả Thánh Tôn cảnh mà bọn họ còn không sợ.
Các ngươi chỉ mới tu vi Thần Thông cảnh đó! Đối với cường giả cần phải có lòng kính sợ!
Năng lực sống lại vô hạn bị bọn họ chơi đùa thành BUG rồi, hận trời thù đất giận không trung, nếu để cho bọn họ thấy tình cảnh ban nãy, đoán chừng lần sau đụng phải Thánh Vương cũng dám xắn tay áo xông đến mất.
Tu vi là phải dựa vào chính bản thân không ngừng tôi luyện để tăng lên, dưỡng tính cách không sợ không e dè cái gì cả, cứ nghĩ dù sao cũng có thể sống lại, sau đó hoàn toàn không sợ hãi gặp ai cũng chém, chết xong quay về sống lại rồi lại đi chém giết. Rất phiền phức.
Đệ Nhất vực chết đi lại quay về, phải đi rất lâu.
Cho nên vẫn phải xây dựng bọn họ nhìn vào tu vi, nên sợ cường giả tránh được thì cứ tránh, thật sự không tránh được hãy chửi, chửi xong thì tự sát.
"Ta đi làm một vài việc, bây giờ vi sư phải bế quan trong một chốc, tự các ngươi chơi đi." Tu Thần dứt lời liền đi vào cung điện ở giữa của hắn.
Cả đám liếc nhìn nhau, sau đó lập tức chạy nhanh đến ghế ngồi.
"Sư tỷ, lần này ta muốn cái màu trắng kia, ngươi chơi màu đen."
"Không được, ta muốn chơi màu trắng, màu trắng dễ nhìn hơn."
"Hai người các ngươi đã chơi một tiếng rồi, nên để cho ta và Tiger chơi một lần có được không?"
"Đúng vậy đó tiểu thư, lâu rồi chúng ta cũng chưa chơi lần nào!"
"Pikachu ngươi lại giật điện ta rồi, đi giật điện Kim Cầu đi!"
"Wow ô wow ô!"
Trên đỉnh núi Thiên Tử vang lên tiếng trêu đùa vui vẻ, bầu không khí trông rất vui vẻ.