Chương 149: Nếu đã muốn giết boss, thì đương nhiên phải có quái nhỏ rồi!
Dù sao hai người họ cũng là Thánh Vương, cho nên tốc độ vô cùng nhanh. Từ trên cao chỉ nhìn thấy được hai tia sáng màu xám và màu xanh lam đang chạy cực nhanh về phía Quảng Nguyên vực. Những nơi bọn họ đi qua, toàn bộ phạm vi mười dặm xung quanh đó đều biến thành bột mịn.
Đối với bọn họ, sinh linh ở Thiên Nguyên đại lục vốn không phải là sinh mạng.
Tu Thần nhìn Nhất Nguyên và Nhị Nguyên, nhếch miệng cười. Bọn họ vừa tiến vào là hắn đã biết rồi.
Bỗng nhiên Tu Thần nổi ý muốn trêu đùa.
Thay đổi thiết lập gì chứ? Cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ là dịch chuyển tức thời mười mét mà thôi.
Trong lĩnh vực của Tu Thần, hắn muốn chơi thế nào thì chơi, bóp chết Thánh Vương cũng chỉ cần một suy nghĩ trong đầu mà thôi.
Thậm chí Tu Thần muốn cho hai người họ chạy như rùa cũng được, chỉ có điều việc này không cần thiết.
"Thầy ơi, bao giờ thì chúng ta lại đi rèn luyện?" Kinh Như Tuyết đi tới trước mặt Tu Thần, hỏi.
Hiện giờ nàng rất muốn tăng thực lực của mình lên. Càng ở lâu với Tu Thần, Kinh Như Tuyết càng cảm nhận được sự khủng bố và lợi hại của hắn. Nàng thân là đại đệ tử của Tu Thần, nếu chỉ có tu vi Thần Thông cảnh thì thật đáng hổ thẹn.
Nàng cảm thấy bản thân làm xấu mặt thầy của mình.
Phương Nhuế Nhuế nghe Kinh Như Tuyết nói vậy, cũng vội vàng ôm Tiểu Huyền Vũ thở hổn hển chạy tới. Tiger cùng mấy con vật nhỏ ở bên cạnh thấy vậy, cũng lập tức bỏ điều khiển từ xa trong tay xuống.
Có thiên phú bậc cao nhất mà không thăng cấp tu vi thì chẳng khác nào cá muối. Bọn họ không muốn trở thành cá muối, mà muốn trở thành người hùng mạnh như Tu Thần.
"Các ngươi có biết khuyết điểm hiện giờ của mình là gì không?" Tu Thần nhìn đám đồ đệ, nhàn nhạt hỏi.
Đám đồ đệ lắc đầu.
"Là không sợ chết." Tu Thần nói.
"Hiện giờ các ngươi thiếu mất lòng kính sợ đối với sinh mạng."
Đây là sự thật.
Con người một khi không sợ chết thì trong lòng cũng sẽ khác đi.
Chiến đấu trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một mất một còn mới là cách thăng cấp tu vi cơ bản nhất.
Chứ không phải là ta chết cũng được, cho ngươi đánh đã đời cũng không sao. Dù sao cũng đã có thầy hồi sinh ta rồi.
Đường cùng và nỗi tuyệt vọng mới là hoàn cảnh tốt nhất để trưởng thành. Mà đám đồ đệ của hắn hoàn toàn không biết tuyệt vọng là gì.
Đám Kinh Như Tuyết đều tái mét mặt, người nào người nấy đều cúi đầu xuống vì xấu hổ.
Thực ra trong lòng bọn họ cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng không dám nói với Tu Thần.
"Xin lỗi thầy." Phương Nhuế Nhuế mếu máo nói, trông cô bé vô cùng khổ sở.
Tiger ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên định: "Đại nhân, từ nay về sau ngài đừng hồi sinh ta bữa. Nếu ta chết thì đó là do ta không đủ thực lực mà mưu trí. Ta chấp nhận cái chết."
Tu Thần lắc đầu cười một tiếng.
Nếu thật sự như vậy, thì Tiger đã biến thành con Thận Dũng Hổ năm đó rồi.
Vấn đề này quả thực là phải giải quyết, hơn nữa còn phải nhìn thẳng vào vấn đề một cách hết sức nghiêm túc.
Chư Thiên Vạn Giới, có nhiều thế giới như vậy, một mình Tu Thần từ từ xử lý thì phải đợi đến năm nào tháng nào?
Hắn tính đợi đến khi thống nhất Thiên Nguyên đại lục, coi Thiên Nguyên đại lục như một hạt nhân, rồi cho nó phóng xạ ra Vạn Giới.
Thế nào là phương pháp phóng xạ?
Chính là phái đệ tử đi khắp các ngõ ngách Vạn Giới, thu thập sinh linh chi lực giúp mình.
Đến khi lên cấp bảy là mọi chuyện sẽ ổn, ngươi sẽ chế tạo ra vô số cường giả, trực tiếp đi cướp đoạt Vạn Giới.
"Đúng rồi, thầy ơi, sau này thầy đừng hồi sinh chúng con nữa. Chúng con nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ!" Kinh Như Tuyết cũng gật đầu, nghiêm túc nói.
"Thầy ơi, con muốn được hồi sinh... Nếu không hồi sinh, thì con không được ở bên cạnh thầy nữa..." Phương Nhuế Nhuế tủi thân nói.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản. Bây giờ cô bé quả thực rất muốn tăng thực lực của mình, sau đó được Tu Thần công nhận là khen ngợi, đó mới là chuyện khiến cô bé vui vẻ nhất. Nhưng nếu chết đi không được gặp thầy nữa, thì nàng không thể chấp nhận."
"Ta sẽ đưa ra quy định cho các ngươi." Tu Thần nói.
"Hồi sinh là năng lực của vi sư. Đã trở thành người của vi sư thì đó chính là đặc quyền của các ngươi. Trên trời dưới đất, ngoài vi sư ra thì không có người thứ hai làm được điều đó."
"Nhưng để sau này các ngươi có thể đi được con đường dài hơn, vi sư sẽ đặt ra hình phạt với việc hồi sinh. Mỗi một lần hồi sinh sẽ bị nhốt một lần, bản thân phải khổ luyện trong không gian giam giữ. Bao giờ đột phá được một tầng của đại cảnh giới thì mới được thả ra. Để khổ luyện trong đó, vi sư sẽ cung cấp tất cả những điều kiện thiết yếu cho việc tu luyện. Chỉ có điều trong không gian giam giữ đó sẽ rất cô độc, không có ai cả. Các ngươi chỉ có một mình, phải tự đối mặt với việc khổ luyện vô bờ bến."
"Các ngươi muốn cùng đồng đội cố gắng đi tu luyện, tu luyện xong thì quay về miếu Thiên Thần ăn đồ nướng, chơi trò chơi, tán dóc cười đùa, hay là muốn một mình khổ luyện trong không gian giam giữ, đối mặt với sự cô độc trống vắng và bóng tối. Tất cả đều dựa vào biểu hiện của chính các ngươi."
Tu Thần nói xong cả người biến mất ngay tại chỗ.
Hắn không cần phải giải thích quá nhiều, đề ra quy tắc là đủ rồi.
Chết thì chắc chắn là chết rồi, nhưng Tu Thần biết điều mà bọn họ sợ hơn chính là sự cô độc.
Bầu không khí bên trong miếu Thiên Thần vô cùng vui vẻ hòa hợp, quan hệ của mọi người cũng rất tốt. Ở nơi này không phân biệt người và yêu, đối với bọn họ đây chính là gia đình của mình.
"Sư tỷ, muội không muốn bị nhốt lại..." Phương Nhuế Nhuế nói với Kinh Như Tuyết bằng giọng yếu ớt.
Kinh Như Tuyết gật đầu đáp: "Tỷ cũng không muốn."
Tiger sờ đầu mình, cười ngây ngô: "Ta cũng không muốn."
"Oa ô ô!" Kim Cầu ở bên cạnh cũng kêu lên vài tiếng phụ họa.
"Ngươi ô ô cái đếch gì? Ngươi có tu luyện đâu? Ngươi chỉ là một quả cầu thôi! Một quả cầu ngu ngốc!" Tiểu Bạch vỗ Kim Cầu đang ngồi trên đầu mình."
"Thầy đặt ra hình phạt cũng vì muốn tốt cho chúng ta. Cố gắng lên mọi người, cố gắng để không bị nhốt lại! Cố gắng để không chết!" Kinh Như Tuyết nhìn mọi người với ánh mắt cổ vũ.
Nếu những lời này truyền đến tai người khác, chắc hẳn bọn họ sẽ sợ hết hồn, tam quan sụp đổ.
Cố gắng để không chết là gì chứ?
Chuyện đáng sợ như cái chết mà các ngươi lại nói ra với ngữ điệu dễ thương như thế sao?
Tu Thần trong đại điện nhìn thấy thái độ của đám đồ đệ, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Sau đó hắn vung tay lên, một hình ảnh bất chợt hiện ra trước mặt. Đó chính là hình ảnh của Nhất Nguyên và Nhị Nguyên đang vội vã chạy về phía này. Không thể không nói tốc độ của hai người bọn họ vô cùng nhanh, đã được hai phần ba quãng đường rồi.
"Nếu đã muốn giết boss, thì đương nhiên phải có quái ra ngăn cản chứ." Tu Thần bật cười một tiếng, sau đó một suy nghĩ nảy ra trong đầu.
Nhất Nguyên và Nhị Nguyên đang chạy tới sơn mạch Thiên Loan với tốc độ cao đột nhiên dừng lại. Bọn họ cảm nhận được một khí tức vô cùng hùng mạnh vừa xuất hiện, tuy vẫn còn kém mình, thế nhưng cũng đủ để càn quét Thiên Nguyên đại lục, ngang tài ngang sức với Thích Ách đang ở cấp viên mãn của Thánh Tôn.
"Uỳnh uỳnh!"
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, hai bóng người từ từ mọc ra từ lòng đất.
Hai người có vóc dáng vô cùng đô con xuất hiện trước mặt Nhất Nguyên và Nhị Nguyên. Họ mặc đồng phục bó sát người màu xanh đen, cơ bắp cuồn cuộn trên người như ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ chỉ chực chờ bạo phát, mang một vẻ đẹp vô cùng mạnh mẽ.
Đôi mắt màu đỏ lóe lên sát ý nồng nặc, sau lưng khoác một tấm áo choàng cũng màu đỏ. Trước ngực hai người thuê một ký hiệu hình lục giác không theo quy tắc nào cả, trên đó viết một chữ "Thiên".
Diện mạo hai người giống nhau như đúc. Họ đứng lơ lửng ở nơi cách mặt đất hơn một mét, nét mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhất Nguyên và Nhị Nguyên.
Nhất Nguyên và Nhị Nguyên đồng thời nhíu mày. Bọn họ không thể cảm nhận được bất cứ sự tồn tại nào về thần nguyên của hai người kia!
Cũng chứng tỏ đây là hai cái xác không có linh hồn! Là những con rối!
Hai người kia đồng thời nghiêng đầu, ánh sáng đỏ bất chợt bùng lên trong mắt. Sau đó một đường laser màu đỏ từ trong mắt bắn ra, hướng thẳng về phía Nhất Nguyên và Nhị Nguyên. Không gian xung quanh vặn vẹo đi vì sức nóng khủng khiếp tỏa ra từ tia laser.