Chương 159: Dẫn theo ba mươi triệu lính gác, đánh Đệ Thất vực!
Tu Thần nhìn Trương Ngưu Nhĩ đang quỳ dưới đất, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Ngươi có thể đi được rồi." Tu Thần nói.
Cả người Trương Ngữu Nhĩ run lên, hắn ta vội vàng ngẩng đầu nhìn Tu Thần với vẻ khó tin. Ngay cả Gia Cất Chấn Hùng bên cạnh cũng giật thót tim, nhìn Tu Thần với nét mặt ngơ ngác.
Thả một Thánh Vương đi, có khác nào thả hổ về rừng không cơ chứ?
Vốn đã bị các Thánh Vương khác coi như đại địch, hiện giờ lại thả một tên nữa về, Tu Thần định tăng hệ số khó khăn và nguy hiểm cho bản thân hay sao?
Hành động này khiến Gia Cát Chấn Hùng không sao giải thích được.
Hơn nữa một khi Trương Ngưu Nhĩ rời khỏi đây, thì gã cũng sẽ bị trói chặt với Tu Thần ở chỗ này. Để kẻ khác thấy gã ở Tu Thần ở cạnh nhau, gã còn mạng mà về hay sao? Huống hồ Trương Ngưu Nhĩ còn đang quỳ trước mặt gã!
Nếu Tu Thần thu nhận, thì dù phải đi theo con đường xấu xa, gã cũng không lo lắng gì. Nhưng vấn đề bây giờ Tu Thần không cần gã...
Lúc này Gia Cát Chấn Hùng run lẩy bẩy vì sợ, gã rất muốn nói với Tu Thần rằng: "Đại nhân à, thả hổ về rừng là hại chính mình đấy!"
Nhưng mà gã không dám.
Nơi này không đến lượt gã lên tiếng, đây đều là những nhân vật cấp bậc lão đại cả.
Tuy Trương Ngưu Nhĩ đang quỳ trước mặt gã, nhưng mà người ta là đại lão siêu cấp hàng thật giá thật. Chỉ cần Tu Thần rời đi là gã sẽ bị diệt khẩu.
Bởi vì gã là đã trở thành minh chứng cho nỗi nhục nhã của Trương Ngưu Nhĩ.
"Thật chứ?" Trương Ngưu Nhĩ thận trọng hỏi lại.
"Đương nhiên là thật." Tu Thần nhún vai, nở nụ cười.
Trương Ngưu Nhĩ đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Tu Thần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn ta bật cười khanh khách, nói: "Ngươi vốn ở phe của Cửu Nguyên Thánh Vương, thả ta đi và giết ta thì có gì khác nhau? Ta quay trở lại đồng nghĩa với việc sẽ bị hắn giết chết. Hiện giờ chiếu lệnh Thiên Nguyên Chiến đã ra rồi. Cuộc đại chiến của các Thánh Vương chẳng mấy chốc sẽ nổ ra. Hôm nay ta không có lĩnh vực lẫn thế lực, chẳng khác nào cầm chắc cái chết trong đại kiếp nạn Thiên Nguyên này."
Đọc được ký ức kiếp trước của Trương Ngưu Nhĩ, Tu Thần đã hoàn toàn hiểu được chiếu lệnh Thiên Nguyên Chiến là cái gì, cũng biết đại kiếp nạn Thiên Nguyên đối với bọn họ có mùi vị như thế nào.
Lúc này Tu Thần cảm thấy thực ra những Thánh Vương này còn rất đáng thương.
Bọn họ bị đùa giỡn như một lũ ngu, nhất là tên Trương Ngưu Nhĩ này, bị thu hoạch đến hai Thiên Nguyên kỷ.
Cái gì mà đạt được thắng lợi cuối cùng sau đại kiếp nạn Thiên Nguyên là có thể ổn định được Cửu Nguyên Thánh Vương, tự cho là thế giới nhỏ thoát ly khỏi sự kiểm soát của Thiên Nguyên đại lục. Tất cả đều chỉ là những lời nói vớ vẩn mà thôi!
Bản thân Cửu Nguyên cũng chỉ là một kẻ làm thuê, cần phải bàn giao lại cho cấp trên. Còn muốn bắt một Cửu Nguyên Thánh Vương khác ra đây phân chia Thiên Nguyên đại lục với mình á? Sao nghĩ ngây thơ quá vậy?
Có điều Tu Thần cũng khá bội phục Cửu Nguyên Thánh Vương ở điểm này. Lão thất phu này thật lắm mưu mô, thủ đoạn lại còn độc ác, lừa dối tất cả mọi người, biên soạn ra quy tắc thế giới giả để bắt đám Thánh Vương này phải liều mạng cố gắng.
Đợi đến khi bọn họ chín muồi, mở đại kiếp nạn Thiên Nguyên ra, gặt hái toàn bộ người trong kỷ này, hấp thụ tất cả sinh linh chi lực từ trong Vạn Giới, sau đó nộp cho ông chủ.
Thăng chức tăng lương đã nắm chắc trong tầm tay! Quả là đắc ý.
"Được, nếu ngươi muốn chết, vậy thì ta sẽ chiều lòng ngươi." Tu Thần khẽ cười một tiếng, giơ tay lên.
Trương Ngưu Nhĩ chợt run bắn lên, hấp tấp kêu lên: "Đợi đã!"
"Ta nghĩ thông suốt rồi! Ta muốn sống! Ta được Cửu Nguyên Thánh Vương cho mọi thứ, dù hắn thực sự muốn ta chết, vậy ta cũng phải chết trong tay hắn mới được!" Trương Ngưu Nhĩ nghiêm túc nói.
Thực ra hắn ta muốn chạy trốn khỏi tay Tu Thần, sau đó tìm một chỗ ở tạm để tránh đại kiếp nạn Thiên Nguyên. Nói không chừng hắn ta còn có thể nhân cơ hội bắt gà trộm cá một phen, trở thành Thánh Vương đứng vững đến cuối cùng.
Việc này không phải là không có khả năng!
Tu Thần nheo mắt lại, đương nhiên là hắn đã nhìn thấu ý đồ của Trương Ngưu Nhĩ.
Về sau có thể dùng tên này để viết truyện được.
"Được, đi thôi." Tu Thần vỗ vai Trương Ngưu Nhĩ, cười tủm tỉm nói.
Hắn ta nhìn bàn tay vỗ vào vai mình của Tu Thần, sau đó thử đứng dậy.
"Thật sự không giết ta sao?" Trương Ngưu Nhĩ hỏi.
"Lắm lời thêm nữa thì ngươi sẽ chết ngay bây giờ." Tu Thần nheo mắt cảnh cáo.
Nghe hắn nói thế, Trương Ngưu Nhĩ sợ hết hồn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhìn chuyện vừa xảy ra mà Gia Cát Chấn Hùng lạnh toát cả người, khóc không ra nước mắt.
Sợ rằng mình chết chắc rồi!
"Đi, tới đúng lúc lắm, ta mời ngươi ăn đồ nướng." Tu Thần nói với Gia Cát Chấn Hùng, sau đó hai người biến mất ngay tại chỗ, đến khi hiện ra đã là ở trong miếu Thiên Thần rồi.
Tiger liếc nhìn Gia Cát Chấn Hùng một cái, lại tiếp tục nướng Phượng Hoàng.
"Đại nhân... đây là thịt con gì vậy?" Gia Cát Chấn Hùng nhìn Phượng Hoàng nướng, cứ có cảm giác mình đang nằm mơ, sao mùi thơm này lại đặc biệt đến thế? Khiến cho kẻ hơn vạn năm nay chưa từng ăn thức ăn phàm trần như gã không nhịn được phải nuốt một ngụm nước miếng.
Sau đó gã nhìn thấy Phượng Hoàng trong đám thần thú cách đó không xa. Chớp mắt, một suy nghĩ vô cùng đáng sợ hiện lên trong đầu gã.
Vì sao con chim trong xiên nướng kia lại có hình dáng giống hệ Phượng Hoàng vậy?
Đừng bảo là đang nướng Phượng Hoàng đấy nhé?
"Thịt Phượng Hoàng, chưa từng ăn à? Đợi lát nữa nếm thử một miếng, sau đó làm giúp ta một việc." Tu Thần vừa cười vừa nói.
Gia Cát Chấn Hùng nghệt mặt ra, ngay cả cơ thể cũng không chịu sự kiểm soát của bản thân, muốn động đậy cũng không động đậy nổi.
Các ngươi đang nướng thần thú?
Là ta điên hay thế giới này điên vậy?
Việc nướng thần thú trên than thế này đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe gã cũng chưa từng nghe qua.
Địa vị của thần thú vô cùng cao quý trong Thiên Nguyên đại lục, chỉ có người cấp bậc Thánh Vương mới được sở hữu, hơn nữa mỗi người chỉ được có một con mà thôi.
Giờ các ngươi lại nói với ta là nướng thần thú lên ăn?
Gia Cát Chấn Hùng sợ rằng nếu mình nói chuyện này cho người khác, người ta sẽ tưởng rằng gã bị thần kinh.
"Đại nhân ơi... Thực ra ngài có chuyện gì cần tiểu nhân làm thì cứ nói thẳng ra là được. Không cần... không cần phải khách sáo thế này..." Gia Cát Chấn Hùng nhìn con Phượng Hoàng đang nướng trên lửa, không nhịn được nuốt thêm ngụm nước miếng nữa.
Tuy rằng gã sợ đến mức tam quan sụp đổ, nhưng nếu may mắn được ăn thịt thần thú thì ai dại mà từ chối chứ?
"Nhiệm vụ này khá khó khăn, cho nên ta có lòng khao thưởng ngươi trước." Tu Thần ngồi trở lại ghế tắm nắng của mình, nói.
Khá khó khăn?
Gia Cát Chấn Hùng lập tức giật mình, với thực lực của Tu Thần mà hắn còn nói là khá khó khăn, vậy thì chắc chắn là chuyện thập tử nhất sinh rồi.
Nhưng hiện giờ gã cũng chẳng còn con đường nào khác để đi. Nhị Nguyên Thánh Vương rời khỏi nơi này chẳng khác nào đẩy gã vào đường cùng, gã mà quay lại thì chắc chắn sẽ bị giết chết.
Thánh Vương mà lại đi quỳ trước Thánh Tôn, bất cứ Thánh Vương nào cũng không thể để tin tức này truyền ra ngoài được. Cho dù bản thân gã thực sự không dám đi nói lung tung, nhưng Trương Ngưu Nhĩ không để ý được nhiều vậy đâu.
"Đại nhân, mời ngài nói. Tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức để thực hiện." Gia Cát Chấn Hùng vội vàng nói.
Tu Thần vung tay lên.
Ngay sau đó, ba mươi triệu lính gác lập tức xuất hiện, che kín cả một khoảng trời.
Gia Cát Chấn Hùng nhìn đoàn quân lính gác trên không trung, da đầu tê dại cả đi.
Tu Thần muốn làm gì?
Những thứ kia rốt cuộc là gì?
"Dẫn theo ba mươi triệu lính gác, đánh vào Đệ Thất vực, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ." Tu Thần hời hợt nói.
Gia Cát Chấn Hùng: "???"