Chương 160: Gia Cát làm thống soái, mục tiêu là Đệ Thất vực!
Giờ phút này, đầu Gia Cát Chấn Hùng có hơi choáng váng.
Thậm chí cảm thấy hai chân mình có chút lâng lâng.
Không phải lâng lâng vì sung sướng, mà là bị dọa phát sợ.
Kêu mình mang theo những thứ này đi tấn công Đệ Thất vực?
Trước tiên không nói Thánh Vương có ra tay hay không, chỉ riêng đại vực chủ Trần Vũ Tường của Đệ Thất vực thôi, gã đã không đánh lại được rồi.
Đây không phải là đi tấn công, mà là đi tặng mạng.
Đây chính là một vấn đề đưa mạng.
"Đại nhân... Ngài cũng coi trọng ta quá rồi, với tu vi này của ta, còn không đánh lại Lệ Vô Hối, đừng nói đến Trần Vũ Tường là Thánh Tôn cảnh tầng bảy, tên kia thật sự là một tên rất mạnh.... Hơn nữa hiện tại sắp bắt đầu chiến tranh rồi...."
Gia Cát Chấn Hùng nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tu Thần vô cùng kinh ngạc hoảng sợ.
Hiện tại gã đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Tu Thần.
"Đại nhân, ngài muốn tham gia vào trận chiến tranh Thiên Nguyên tiếp theo sao?" Hô hấp của Gia Cát Chấn Hùng dồn dập, cơ thể hơi run lên.
Tu Thần nhướng mày, khẽ cười một tiếng, nói: "Chuyện đó tất nhiên rồi, chuyện náo nhiệt như vậy mà ta không tham gia không phải đáng tiếc lắm sao? Ta thấy cốt cách của ngươi kỳ lạ, là một chủ soái kỳ tài, chắc chắn có thể lãnh đạo đội ngũ thật tốt, trận đầu tiên này nhất định phải do miếu Thiên Thần khai chiến.”
Da mặt Gia Cát Chấn Hùng hoàn toàn run rẩy không thể kiểm soát được, hiện tại các đại vực vừa mới công bố chiếu lệnh chiến Thiên Nguyên, tất cả đều đang chuẩn bị, mà Tu Thần lại để gã nổ súng trước.
Đại lão à...
Ta không biết ngươi coi trọng ta, hay là khinh thường ta, kêu ta đi tặng đầu một cách đơn thuần như thế...
"Sao thế? Không muốn sao?" Tu Thần hơi híp mắt lại.
"Muốn chứ! Tiểu nhân cảm kích sự tín nhiệm của đại nhân, nhất định xung phong đi đầu, đến chết mới ngừng!" Gia Cát Chấn Hùng vội vàng quỳ một gối xuống, trầm giọng nói.
Gã đã không có lựa chọn nào khác, bây giờ muốn trở về trận doanh Cửu Thiên là chuyện không có khả năng, chỉ có thể trói chặt một chỗ với Tu Thần.
Ít nhất, hiện tại Tu Thần còn dùng mình.
Nếu để bản thân mình tới từ đâu thì về nơi đó mới chính là chuyện làm gã thấy sợ hãi nhất.
"Tiger." Tu Thần gọi một tiếng.
"Đại nhân!" Tiger vội vàng đứng dậy.
"Cắt mông của Phượng Hoàng kia xuống, làm tiệc đãi hắn." Tu Thần nói.
Gia Cát Chấn Hùng trừng mắt nhìn.
Mông Phượng Hoàng á...
Được, mông Phượng Hoàng cũng là thịt Phượng Hoàng, ăn cũng không thiệt thòi.
Tiger lập tức cắt mông Phượng Hoàng xuống, ước chừng cỡ một người.
"Rượu xái phối với mông Phượng Hoàng, là tuyệt phối! Tăng thêm lòng dũng cảm!" Tu Thần cầm một bình rượu xái đưa cho Gia Cát Chấn Hùng rồi nói.
"Đa tạ đại nhân ban cho!" Gia Cát Chấn Hùng cũng không hề do dự, cầm rượu xái uống một ngụm rất quả quyết, sau đó lại cầm một miếng thịt mông, ăn từng miếng từng miếng một.
Mùi vị như thế nào?
Thực ra cũng chẳng kém ăn thịt gà là bao, chỉ là cảm nhận được hương vị đặc biệt mà thôi, rượu xái đối với Gia Cát Chấn Hùng mà nói cũng chẳng khác uống nước lã nhiều lắm, chưa đầy năm phút đã xử lý xong toàn bộ.
Chùi chùi cái miệng đầy mỡ, Gia Cát Chấn hùng cảm thấy khí thế của mình đã khác hẳn.
Thịt mông của thần thú! Chỉ sợ ngoài người ở đây ra, cả đại lục Thiên Nguyên cũng chưa có người nào từng ăn qua!
"Được, đi đi, làm một ma vương diệt thế nào." Tu Thần vỗ vỗ vai Gia Cát Chấn Hùng, cười nói.
Gia Cát Chấn Hùng gật đầu thật mạnh, chợt hít vào mấy hơi thật sâu.
"Đại nhân! Thuộc hạ sẽ là tướng soái dẫn quân đi chuyến này!" Gia Cát Chấn Hùng nói với khẩu khí dũng cảm.
Dù sao cũng đã không ngại trả bất cứ giá nào.
Tu Thần búng tay một tiếng, quan chỉ huy lính gác nhanh chóng đáp xuống.
"Những thứ này được gọi là lính gác, chỉ nghe theo mệnh lệnh của quan chỉ huy, nó sẽ đi theo bên người ngươi, ngươi có mệnh lệnh gì thì thông qua nó để tuyên bố thực hiện, đừng sợ hãi thương vong, chết hết cũng không sao cả, thứ ta muốn chính là khí thế." Tu Thần nói.
Nhìn thấy quan chỉ huy lính gác to lớn bên này, Gia Cát Chấn Hình gật đầu với vẻ mặt nặng nề.
Có một câu này của Tu Thần là đủ rồi.
Vừa rồi điều gã lo lắng nhất chính là mấy thứ này là bảo bối, hỏng một con, ít một con, đánh nhau như vậy chắc chắn là bó tay bó chân.
Hiện tại thì ổn rồi, Tu Thần đã nói chết hết cũng không sao, chỉ cần khí thế!
Vậy gã có thể thoải mái đi làm rồi!
Cho đến tận bây giờ, gã vẫn không biết những thứ này là gì, cũng không biết rốt cuộc thực lực của bọn họ cao đến đâu, nhưng gã cũng không muốn hỏi.
Làm cho xong việc thôi.
Chiến tranh Thiên Nguyên, gã là người đầu tiên khai hỏa!
Chuyện này cũng đủ để gã cảm thấy tự hào vinh dự rồi.
"Cứ yên tâm mà làm, tạo ra động tĩnh càng lớn càng tốt." Tu Thần nhếch miệng cười.
"Tiểu nhân nhất định không phụ sự ủy thác của đại nhân!" Gia Cát Chấn Hùng ôm quyền cúi đầu.
"Được rồi, đi đi." Tu Thần phất tay, trở về chỗ ngồi của mình.
Gia Cát Chấn Hùng cũng không còn do dự gì nữa, mang theo quan chỉ huy lính gác trực tiếp bay lên bầu trời.
Đứng trước mặt mười triệu lính gác, sắc mặt Gia Cát Chấn Hùng bình tĩnh.
Thân từng là kẻ nằm vùng của đại vực chủ ở Đệ Bát vực, gã có thể đã từng tiếp cận với đội hình như vậy rồi, gã cũng có kinh nghiệm dẫn binh đi đánh trận, có điều đây lần đầu tiên gã mang một đám đến bản thân cũng hoàn toàn không biết là thứ gì đi đánh nhau.
Mà còn là tấn công đại vực nữa chứ!
"Phân riêng ba trăm nghìn lính, dẫn đầu tấn công biên giới của Đệ Thất vực, phân ra hai trăm nghìn lính trinh sát đi tập hợp tình trạng quân đội và tình hình phân bố đại quân của Đệ Thất vực, thống nhất và sắp xếp tin tức rồi hồi báo!" Gia Cát Chấn Hùng nói với quan chỉ huy bên cạnh một cách nhanh chóng...
Quan chỉ huy nhìn về phía đại quân mười triệu lính gác, lập tức thông báo mệnh lệnh.
Chỉ thấy ba trăm nghìn linh gác lúc này nhanh chóng bay đi có trật tự về phía biên giới, sau đó lại có hai mươi nghìn lính gác nối gót đi theo, sau khi rời khỏi núi Thiên Tử liền tản ra nhiều hướng.
Gia Cát Chấn Hùng nhìn sức hành động của đám lính gác này có trật tự và nhanh chóng vô cùng, trong lòng hơi chấn động.
Đây mới là chiến sĩ mà gã muốn nhất!
Lệnh tới là đi, không có bất kỳ do dự gì, hiệu suất cực kỳ nhanh.
"Những người còn lại, đi theo ta!"
Gia Cát Chấn Hùng hét lớn, xoay người rời đi rất nhanh, quân đoàn lính gác cũng lập tức đuổi theo.
Tiger ngẩng đầu nhìn về phía quân đoàn lính gác phía xa, nó cắt cánh Phượng Hoàng xuống, bưng đến bên cạnh Tu Thần.
"Đại nhân, người này có thể làm được không?" Tiger tò mò hỏi trong khi cắt thịt.
Nó cũng biết giới hạn thực lực của lính gác, đối phó với Thánh Tôn cảnh thì chính là tự hành hạ mình, huống chi hiện tại là lúc các đại vực tập kết chiến lực, có vô số cường giả, Tiger cảm thấy trận chiến này của Gia Cát Chấn Hùng không quá lạc quan.
Phỏng chừng sẽ bị treo lên mà đánh.
Nháy mắt đã bị diệt toàn quân.
Tu Thần cầm một miếng thịt nhai vài cái, nói một cách thản nhiên: "Hắn là một Thánh Tôn cảnh, có cho mười tỷ lính gác cũng vô dụng, nếu những cường giả Thánh Tôn cảnh của các đại vực chắc chắn đang tập kết nhanh chóng, số lượng ít nhất cũng có trên năm nghìn, không thể đánh thắng được."
"Vậy..." Tiger nói được một chữ lại không dám tiếp tục hỏi nữa.
Tu Thần cũng không truy vấn, mà là nhìn về không trung mỉm cười.
Thế nhưng Cửu Nguyên bắt đầu muốn thu hoạch sinh linh chi lực, phát động đại kiếp nạn Thiên Nguyên, hắn hiển nhiên sẽ không để bọn họ thực hiện được dễ dàng như vậy.
Nhị Nguyên Thánh Vương là một lựu đạn khói, mà Gia Cát Chấn Hùng cũng là lựu đạn khói.
Về phần quân đoàn mười triệu lính gác này lại càng muốn mê hoặc đối phương hơn nữa.
Điều này cho bọn họ một ảo giác: Quân đội, Tu Thần có, quân đội mạnh hơn cũng không phải không có khả năng.
Nhị Nguyên Thánh Vương vốn tưởng rằng đã chết lại xuất hiện, một cường giả Thánh Tôn cảnh phản bội, đại diện cho Tu Thần dẫn quân tấn công Đệ Thất vực!
Toàn bộ những tin tức này đều tập trung vào một chỗ, như vậy cũng đủ để khiến Cửu Nguyên phải suy nghĩ về rất nhiều thứ.
"Kế tiếp cứ xem diễn là được.”
Tu Thần cầm lấy miếng thịt vừa mới cắt xong, vừa ăn vừa nói.