Chương 161: Phong Vũ thánh vực, trước giờ giông bão, mưu trí đối lập!
Đệ Thất vực, Phong Vũ thánh vực.
Một nam tử trung niên có gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đang ngồi trên ghế chủ vị ở đại điện, nhìn bản đồ hư ảnh trước mặt.
Còn lại là mười hai vị Thánh Tôn cảnh đang đứng phía dưới.
Nam tử này chính là đại vực chủ Trần Vũ Tường của Đệ Thất vực, tu vi Thánh Tôn cảnh tầng bảy.
Khi bắt đầu đại kiếp nạn Thiên Nguyên, Thánh Vương cũng không thể trực tiếp tham gia vào.
Điều này sẽ khiến sinh linh thập vực đồ thán, các đại vực chủ càng đấu đến ngươi chết ta sống, thậm chí sau khi thắng bại đã được phân rõ, thì Thánh Vương mới có thể đích thân động tay vào kết quả cuối cùng.
Nói tóm lại chính là chia thành hai cuộc chiến.
Lần đầu tiên chính là chiến tranh đại vực.
Mà lần thứ hai đó là Thánh Vương tới đại lục Thiên Nguyên, bắt đầu trận chiến cuối cùng.
Sở dĩ phải để người phía dưới khai chiến trước, chính là vì muốn tác động đến việc hủy diệt sinh mệnh ở đại lục Thiên Nguyên càng nhiều càng tốt.
Chiến tranh đại vực cũng không phải là trận chiến quy mô nhỏ, cũng hoàn toàn khác với trận chiến chinh phạt Thích Ách lúc trước, một trận chiến này là đặt cược tất cả vào tranh giành tính mạng, lực phá hoại cũng khủng khiếp kinh người.
Dùng câu không có một ngọn cỏ để hình dung thì đó là khiêm tốn rồi, trận đại kiếp nạn Thiên Nguyên này vốn dĩ chính là nhằm vào diệt thế, trước khi Thánh Vương ra tay, nếu có thể trực tiếp hủy diệt tất cả sinh linh thì càng tốt.
"Tình hình đại quân tập kết đến nay thế nào rồi?" Giọng nói của Trần Vũ Tường cực kỳ khàn, thật khiến người ta không thoải mái.
"Hồi bẩm đại vực chủ, bởi vì chiếu lệnh chiến Thiên Nguyên được tuyên bố quá mức cấp bách, nên hiện giờ Đệ Thất vực chúng ta cũng chỉ tập kết được lực lượng không đến bảy phần, và phải mất khoảng một ngày để tập kết xong xuôi toàn bộ ạ." Một thống soái Thánh Tôn cảnh tầng ba đứng lên nói.
Trần Vũ Tường nhíu chặt mày.
"Chậm! Phải đưa toàn bộ thế lực trở về phòng thủ Phong Vũ thánh vực càng sớm càng tốt, những nơi khác vứt bỏ hết đi!" Trần Vũ Tường trầm giọng nói.
Những thống soái phía dưới quay qua nhìn nhau.
Còn chưa bắt đầu đánh đã co đầu rút cổ không chiến rồi sao? Như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của binh sĩ.
"Đại vực chủ, nếu như vậy, có phải sẽ không thuận lợi đối với chiến sự phía sau hay không?" Một Thống Soái nhỏ giọng hỏi.
Trần Vũ Tường cười lạnh một tiếng, đáp: "Hiện giờ Đệ Bát vực, Đệ Cửu vực, Đệ Thập vực đều đã bị cường giả thần bí kia chiếm giữ, tuy đã ngăn cách thành một hòn đảo biệt lập, nhưng ai biết được rốt cuộc người ở bên trong đó có bản lĩnh lớn đến đâu? Đệ Thất vực chúng ta vốn dĩ dựa lưng vào Đệ Bát vực, nếu đối phương làm loạn nhất định sẽ tiến đánh vùng biên giới trước tiên, lúc này những đại vực khác đều không nhúc nhích tí nào, chính là chờ xem động tĩnh của cường giả thần bí kia."
"Cho nên đại nhân lập tức muốn điều động toàn bộ cường giả trên Đế cảnh ở biên giới về đây, chính là vì phòng ngừa đối phương sẽ tấn công?" Sắc mặt thống soái kia nặng nề.
Điều này đối với bọn họ mà nói không phải là tin tức tốt.
Những điều chưa biết thường là điều đáng sợ nhất.
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, đột nhiên tuyên bố chiếu lệnh chiến Thiên Nguyên, chắc chắc đã xuất hiện một biến cố nào đó, chuyện đã xảy ra liên quan đến khoảng thời gian này, về cơ bản trong lòng cũng đoán ra được có liên quan đến vị cường giả thần bí kia.
Một người có thể khiến Thánh Vương ngã xuống, khiến Cửu Nguyên Thánh Vương đích thân chia cắt vạn dặm, nhân vật trực tiếp lấy đi Bát, Cửu, Thập vực, tuyệt đối không phải là tiểu nhân vật!
"Cho nên hiện giờ thứ chúng ta cần phải làm chính là lấy lùi làm tiến, ngoài Phong Vũ thánh vực ra thì vứt bỏ tất cả những nơi còn lại ở Đệ Thất vực!" Trần Vũ Tường lạnh giọng nói.
Sự quyết đoán và trí tuệ của y có thể được xếp hạng trong số ba người đứng đầu trong phần đông đại vực chủ, Thất Nguyên Thánh Vương cực kỳ xem trọng và tín nhiệm y.
Chỉ thủ một tòa thánh vực, không phải ai cũng dám làm ra quyết sách như vậy.
"Lúc trước nghe nói Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập vực xuất hiện rất nhiều quái vật to lớn màu đen, không sợ chết, có thể đánh chết người có tu vi Đế cảnh tầng năm, có phải là quân đội của người kia không? Nếu là thế, liệu hắn vẫn còn có quân đội mạnh hơn vẫn chưa xuất hiện hay không?" Một cường giả Thánh Tôn cảnh khác nói với vẻ mặt lo lắng.
Trần Vũ Tường đã suy nghĩ đến điểm này ngay từ đầu.
Hơn nữa y cũng đã tận mắt nhìn thấy lính gác, lúc ấy đã đi tới Đệ Thất vực, nhưng mà số lượng cũng không phải rất nhiều, hơn nữa vừa mới đụng mặt, toàn bộ những lính gác đó đã tự nổ, chưa kịp xem xét cẩn thận xem đối phương rốt cuộc là thứ gì.
"Nếu thật sự có đội quân vượt qua Đế cảnh đạt đến tu vi Thánh Tôn cảnh xuất hiện, chỉ sợ chúng ta cũng không đối phó được!" Sắc mặt thống soái kia lo âu.
Đội quân hàng triệu lính gác kia mà lại xuất hiện thì cũng không phải trò đùa.
Hơn nữa ở cấp độ tu vi Đế cảnh, có đôi khi số lượng có thể bù lại chênh lệch thực lực, ngươi là một cường giả Đế cảnh tầng chín, có thể đối mặt với một nghìn lính gác mà không phí sức, vậy mười nghìn thì sao? Một trăm nghìn thì sao? Không đạt được đến Thánh Tôn cảnh, vẫn không có khả năng nói không lo lắng.
Nhưng mà lấy đây ra nhiều cường giả Thánh Tôn cảnh như vậy?
Hiện giờ cả Cửu Thiên Thập Vực, phỏng chừng tất cả cường giả Thánh Tôn cảnh cũng không đến một trăm nghìn người.
Tiếp đó hiện giờ đối mặt với đại chiến Thiên Nguyên, ngoài Đệ Nhất vực và Đệ Nhị vực ra, số lượng cường giả Thánh Tôn cảnh ở những vực khác đều không đến được số nghìn.
"Yên tâm, đại nhân đã thiết lập một pháp chú cấm ở Phong Vũ thánh vực rồi, không phải cường giả Thánh Vương cảnh tấn công thì không vào được đâu." Trần Vũ Tường mở miệng nói.
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng cũng hoàn toàn yên tâm hơn hẳn.
Chính là cố thủ, canh phòng nghiêm ngặt! Đệ Thất vực bọn họ tuyệt đối không khai hỏa phát đầu tiên trong đại kiếp nạn Thiên Nguyên.
"Báo!"
Đột nhiên, một tiếng truyền báo truyền tới.
Trần Vũ Tường nhíu chặt mày, thống soái bên cạnh vội vã cho người kia tiến vào.
"Bẩm báo đại vực chủ, vùng biên giới đã bị quái vật đen tấn công! Thương vong nặng nề! Một nửa sinh linh đã bị giết hại!" Thuộc hạ kia tới đại điện lập tức quỳ xuống nói.
Nửa sổ sinh linh bị giết hại?
Sắc mặt mọi người ở đây run lên.
Thật đúng là ác ma mà!
Tuy trận chiến thập vực lần này cũng là sinh linh đồ thán, nhưng mà bọn họ không lạm sát kẻ vô tội! Đã điều động những cường giả ở vùng biên giới đi hết, bên trong còn lại một số người tu vi dưới Đế cảnh, vậy mà vẫn giết họ?
Còn không phải tương đương với trực tiếp đưa cả vực cho các ngươi sao? Chính là muốn giết người đúng không?
Cùng lúc đó, trong lòng mọi người cũng vô cùng kính phục Trần Vũ Tường, từ lúc bắt đầu đã đoán chắc đối phương sẽ ra tay với bọn họ.
Nếu chưa chuyển các cao thủ ở biên giới đi, chỉ sợ còn chưa khai chiến với những vực khác thì bọn họ đã tổn thất nặng nề rồi, thậm chí còn có thể bị buộc phải phản công một cách bị động vì lui giữ không kịp, sau đó mở màn trận chiến đầu tiên.
"Đối phương có bao nhiêu người?" Trần Vũ Tường hỏi.
Thuộc hạ đó suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc là có ba trăm nghìn người ạ."
"Ba trăm nghìn? Ít thế sao?" Trần Vũ Tường cảm thấy có chút không hợp lý.
"Tốc độ nhanh hơn, kêu bọn họ mau chóng rút toàn bộ về Phong Vũ thánh vực! Nửa ngày! Ta chỉ cho các ngươi thời gian nửa ngày!" Trần Vũ Tường lập tức nói.
"Rõ!"
Lúc này, ba gã thống soái lui nhanh ra ngoài.
Trần Vũ tường híp mắt, nhìn chăm chú vào bản đồ hư ảnh của Đệ Thất vực, sau đó lại hạ lệnh một lần nữa: "Những người còn lại, lập tức dẫn người đến trấn thủ ở các cửa vào Phong Vũ thánh vực, mở rộng phạm vi thăm dò và theo dõi gấp ba lần!"
"Rõ!"
Những thống soái Thánh Tôn cảnh còn lại cũng lập tức nhận mệnh rồi rời đi.
"Vì sao phải tàn sát hàng loạt người trong vực? Hơn nữa một trăm nghìn binh lực thì quá ít, lẽ nào là giương đông kích tây, muốn tiến thẳng từ đảo Hoàng Long đến Phong Vũ thánh vực ta?"
Sau khi nhóm thống soái đều rời đi hết, Trần Vũ Tường đang ngồi ở vị trí lớn lâm vào suy tư.
Mà Gia Cát Chấn Hùng lúc này, mang theo hàng chục triệu lính gác, đang bao vây một triệu Đế cảnh còn có năm trăm cường giả Thánh Tôn cảnh nữa.
Đây là một trong số những đội ngũ thuộc ba phần binh lực chưa thể trở về thủ Phong Vũ thánh vực lúc đầu kia.
Ngay từ lúc bắt đầu, mục tiêu của Gia Cát Chấn Hùng đã rất rõ ràng.
Đó chính là giết hết!