Chương 162: Ép ngươi quỳ cả đường quay về!
Lúc đầu Gia Cát Chấn Hùng không định thực sự tiến đánh vực rìa lãnh thổ, ba mươi vạn lính gác chỉ để làm màu thôi.
Mà gã cũng biết thực lực của mình không thể đánh được Phong Vũ thánh vực, nên chỉ có thể ra tay từ một nơi khác.
Đó chính là quân quay về chi viện!
Gã cũng hiểu biết đôi chút về Trần Vũ Tường. Đầu óc người này khá lợi hại, hơn nữa hành sự rất chặt chẽ, thận trọng. Trước mắt chắc chắn các đại vực đều không muốn mình là người ra tay đầu tiên, mà chỉ muốn xem động tĩnh bên phía Tu Thần.
Co cụm lực lượng vào một nơi nào đó là sự lựa chọn tốt nhất lúc này.
Nhưng vì chiếu lệnh Thiên Nguyên Chiến được truyền ra quá đột ngột, một đại vực rộng lớn như thế, trăm vạn Đế sư không thể quay về chi viện hết trong chớp mắt được, chắc chắn vẫn còn đang trên đường.
Mà hiện giờ việc Gia Cát Chấn Hùng muốn làm chính là chặn giết những kẻ còn đang trên đường di chuyển!
Nhưng thấy đối phương có năm trăm cường giả Thánh Tôn cảnh, gã cũng hơi thót tim.
Chắc chắn là đánh không lại, cho dù trong đám cường giả Thánh Tôn cảnh này không có người nào là đối thủ của gã, nhưng số lượng của đối phương quá nhiều!
Một đội ngũ bị chặn giết đồng thời cũng phát hiện ra Gia Cát Chấn Hùng và quân đoàn lính gác ngót nghét mười triệu con.
Kèn lệnh địch tấn công lập tức được thổi lên. Hôm nay không có mưu kế, cũng không có sách lược binh pháp gì đáng nói, chỉ có cứng đối cứng mà thôi!
"Lên!"
Trong tiếng kèn hiệu lệnh vừa được thổi lên của đối phương, Gia Cát Chấn Hùng lập tức ra lệnh. Trong tích tắc, hơn mười triệu lính gác liều chết xông lên, không hề có chút ngần ngừ nào.
Không e sợ, không ngập ngừng, thậm chí chúng còn chuẩn bị tự nổ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Nhiệm vụ của Gia Cát Chấn Hùng chính là giam chân đám cường giả Thánh Tôn cảnh này, dùng hết khả năng để đoàn quân lính gác giết được càng nhiều Đế sư càng tốt!
Trận đại chiến vô cùng căng thẳng!
Còn Thượng Cung Cẩn bên kia đang điên cuồng chạy trốn trong Đệ Cửu vực.
Thanh Phong tông không cho phép đệ tử chủ động rời khỏi sư môn. Việc nàng làm chẳng khác nào sỉ nhục tông môn, từ trước tới nay chỉ có họ trục xuất đệ tử mà thôi.
Thượng Cung Cẩn vốn không được coi trọng và bị dè bỉu trong Thanh Phong tông, đệ tử như vậy mà cũng dám tự ý rời khỏi tông môn? Đương nhiên là phải bắt nàng ta quay về chịu xét xử rồi.
Lần này dẫn đầu đội truy bắt là hai cường giả Pháp Tướng cảnh, cũng là trưởng lão ngoại môn, còn lại đều là đệ tử Linh Hải cảnh. Người nào người nấy đều tỏ ra vui vẻ khi đuổi theo sau Thượng Cung Cẩn.
Bọn họ muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng, truy bắt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Vu trưởng lão, hiện giờ đã tiến vào phạm vi Đệ Cửu vực. Gần đây nghe nói nơi này xảy ra rất nhiều chuyện. Chúng ta vẫn cẩn thận thì hơn, mau chóng bắt nàng ta về thôi." Một trưởng lão ngoại môn Pháp Tướng cảnh khác nói với giọng lo lắng.
Thế lực của Thanh Phong Tông còn chưa đủ để biết về tình hình biến cố ở Thiên Nguyên đại lục hiện giờ. Bọn họ chỉ sống trong thế giới nhỏ của mình, thậm chí ba vực Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập bị chia cách vạn dặm cũng không biết. Tuy nhiên một vài tin tức vẫn truyền được đến chỗ họ.
"Đúng vậy, Đệ Cửu vực xảy ra rất nhiều chuyện quỷ dị, phải tốc chiến tốc thắng. Hai người chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo bắt nàng ta lại trước!" Vu Thiên Hổ gật đầu tán đồng.
"Các ngươi chạy hết tốc lực về phía trước, ta và Phương trưởng lão đi bắt kẻ phản bội trước!" Sau khi bỏ lại câu này, hai người Vu Thiên Hổ đột nhiên tăng tốc chạy về phía trước.
Thượng Cung Cẩn bỗng nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức hùng mạnh đuổi sát tới gần, chỉ trong khoảnh khắc là sẽ tới trước mặt mình.
Giờ phút này rốt cuộc nàng cũng phát hiện ra đối phương vẫn luôn trêu chọc mình như mèo vờn chuột.
"Chạy sao?" Vu Thiên Hổ đã đứng trước mặt Thượng Cung Cẩn, lạnh lùng hỏi
Còn Phương Nhất Viễn thì đáp xuống sau lưng Thượng Cung Cẩn.
"Thượng Cung Cẩn, bản trưởng lão niệm tình ngươi thiên phú không tệ, thu nhận ngươi vào Thanh Phong tông. Vậy mà ngươi lại dám trốn khỏi tông môn, thật sự cho rằng Thanh Phong tông ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?" Phương Nhất Viễn cũng sẵng giọng quát lên.
Khí thế mạnh mẽ toát ra từ người hai vị trưởng lão tu vi Pháp Tướng cảnh cuồn cuộn ập tới, khiến Thượng Cung Cẩn chỉ mới có tu vi Tụ Khí cảnh khổ sở vô cùng, thậm chí mất cả khả năng đi lại, cả người như bị lọt xuống vũng bùn, không gian xung quanh trở nên đặc quánh.
"Gia nhập vào tông môn, các người đối xử với ta thế nào? Ba năm không có ai dạy bảo ta, tất cả đệ tử ngoại môn đều ức hiếp ta! Chẳng lẽ một tông môn không có tiền đồ như thế mà ta vẫn không thể rời đi sao?" Thượng Cung Cẩn nghiến răng, ánh mắt giận dữ nhìn trừng trừng Phương Nhất Viễn.
Nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ, cũng đang dốc sức tu luyện.
Nhưng ngoại môn không có nàng cơ hội ấy. Đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu nổi vì sao mình lại bị đệ tử ngoại môn xa lánh, đám trưởng lão thì gạt ra bên ngoài, thậm chí còn chẳng thèm dạy mình cách tu luyện.
"Đã vào Thanh Phong tông, thì phải chết ở Thanh Phong tông, đây là quy củ." Phương Nhất Viễn hừ lạnh một tiếng, nói.
"Lúc trước lão thu nhận ta vào tông môn, vì sao lại hoàn toàn mặc kệ? Thiên phú của ta ở trung đẳng, còn rất nhiều người khác có thiên phú thấp hơn ta. Vì sao lão lại cứ nhắm vào ta?" Thượng Cung Cẩn siết chặt nắm tay, lớn tiếng chất vấn.
"Bởi vì ngươi không biết điều! Con của đại trưởng lão nội môn nhìn trúng ngươi, muốn cho ngươi vào thẳng nội môn. Con đường tương lai rộng mở dưới chân ngươi, ngươi lại từ chối ngay trước mặc bao nhiêu người như thế? Một người thiên phú trung đẳng, không hề có bất cứ thân phận, thực lực gì như ngươi, lấy đâu ra dũng khí để từ chối con trai đại trưởng lão?" Phương Nhất Viễn cười khẩy.
Đắc tội con trai đại trưởng lão chẳng khác nào đắc tội đại trưởng lão, bọn họ nào còn dám trọng dụng Thượng Cung Cẩn?
"Thế này cũng tốt, ngươi là đệ tử ngoại môn của Thanh Phong tông, con trai đại trưởng lão không dám dùng thân phận để ép đệ tử ngoại môn đi vào khuôn phép, sợ trong các trưởng lão nội môn khác sẽ có người dùng việc này để công kích đại nrhg lão. Bây giờ thì khác rồi, ngươi chủ động trốn khỏi tông môn, thì đã không còn là đệ tử của Thanh Phong tông nữa. Hôm nay ta sẽ bắt ngươi quay về, tặng cho con trai đại trưởng lão, chẳng ai dám nhiều lời nữa!" Vu Thiên Hổ nhếch miệng cười.
Thượng Cung Cẩn tái mét mặt, một nỗi căm phẫn đến cùng cực xông lên đầu.
Thì ra chính là nguyên nhân này!
Lúc trước Trần Bản Hải – con trai của Vô Nghi đụng phải nàng ở ngoại môn, ngay lập tức muốn nạp nàng làm thiếp. Nhưng Thượng Cung Cẩn thà chết không chịu. Chuyện này ầm ĩ vào tận nội môn, cuối cùng Trần Bản Hải cũng không lên tiếng nữa.
Thượng Cung Cẩn tưởng chuyện này đã qua, không ngờ tất cả đều là do Trần Bản Hải giở trò sau lưng!
"Ngươi tự mình ngoan ngoãn quay về với chúng ta, hay là muốn ta ra tay? Nếu để ta ra tay ngươi sẽ rất tuyệt vọng và khổ sở." Vu Thiên Hổ cười gằn, giọng điệu chứa đầy vẻ khinh thường và dè bỉu.
"Muốn bắt ta quay về ư? Không bao giờ!" Thượng Cung Cẩn bắt đầu khởi động chân khí toàn thân, sắc mặt lạnh lẽo như băng.
Phương Nhất Viễn nheo mắt, khẽ cười một tiếng: "Ngươi mới Tụ Khí cảnh, lấy đâu ra dũng khí để nói câu đó trước mặt bọn ta? Bắt ngươi chỉ cần một chớp mắt mà thôi, chỉ có điều ta không muốn làm bị thương da thịt của ngươi. Đến lúc đó khó ăn nói với công tử mà thôi. Nhưng nếu ngươi cố tình chống đối, thì ta đành phải cho ngươi một bài học."
"Khỏi phải dông dài với nàng ta, chỉ hỏi ngươi một câu cuối cùng. Ngươi tự mình đi, hay là muốn ta túm cổ, ép ngươi quỳ cả đường quay về?" Vu Thiên Hổ lạnh giọng quát lên.
Trong mắt Thượng Cung Cẩn không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
"Quay lại? Ha ha! Từ lúc rời khỏi cổng Thanh Phong tông, ta đã không còn nghĩ đến chuyện quay lại nữa rồi! Thượng Cung Cẩn ta thề chết không về!"
Vu Thiên Hổ cười dữ tợn: "Được! Được lắm! Hay cho câu thề chết không về! Lão phu nhìn xem ngươi có gan gì mà dám nói ra những lời mất não tìm chết như thế!"
Vu Thiên Hổ nói xong lập tức giơ tay chộp về phía Thượng Cung Cẩn. Chân nguyên được hội tụ vào cánh tay, khí thế hùng mạnh như sao băng quét qua bầu trời, tấn công thẳng về phía nàng.
Tốc độ cực nhanh!
Tuy Thượng Cung Cẩn muốn né tránh, nhưng phản ứng của cơ thể hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ.
Tụ Khí cảnh đối mặt với Pháp Tướng cảnh hoàn toàn không có chút sức chống trả nào.
Trên gương mặt Thượng Cung Cẩn lộ ra vẻ tuyệt vọng, nàng thầm nghĩ lẽ nào cuộc đời này của mình thực sự kết thúc ở đây?
"Hai lão già Pháp Tướng cảnh bắt nạt một Tụ Khí cảnh, thể diện vứt đâu rồi?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó sắc mặt Vu Thiên Hổ lập tức tái mét, cả cánh tay đang chộp tới Thượng Cung Cẩn của lão nát bấy trong nháy mắt.