Chương 163: Nếu có một ngày ta vùng lên!
Vu Thiên Hổ đau đớn kêu lên thảm thiết, cánh tay bị đứt đến tận bả vai. Phương Nhất Viễn ở bên cạnh chợt run lên, quay ngoắt lại nhìn về phía sau.
Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế đang nắm tay nhau nhìn bọn họ.
"Thiên phú bậc chín? Cường giả Thần Thông cảnh?" Phương Nhất Viễn sợ hãi hít mạnh một hơi.
Vu Thiên Hổ ôm lấy cánh tay bị đứt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi hột túa ra, không ngừng lăn xuống từ trán xuống.
"Các... các ngươi rốt cuộc là ai? Có biết chúng ta là người của Thanh Phong tông không?" Phương Nhất Viễn gầm lên một tiếng.
Kinh Như Tuyết liếc nhìn đối phương, sau đó lại nhìn Thượng Cung Cẩn đang ngơ ngác bên cạnh.
"Ngươi tên là Thượng Cung Cẩn?" Kinh Như Tuyết hỏi.
Thượng Cung Cẩn gật đầu. Tuy nàng không biết hai người vừa tới là ai, nhưng họ vừa giúp mình chặn thế tiến công của Vu Thiên Hổ, còn chặt đứt một cánh tay của lão, nhìn từ việc này thì có thể suy ra họ không phải là kẻ địch.
"Đi thôi." Kinh Như Tuyết khẽ gật đầu.
"Nàng ta là kẻ phản bội Thanh Phong Tông, hôm nay nhất định phải..."
"Phụt!"
Phương Nhất Viễn còn chưa nói hết câu, Kinh Như Tuyết đã ra một chưởng xuyên thủng trái tim lão. Vu Thiên Hổ ở bên cạnh sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vã muốn chạy trốn.
Nhưng tu vi Pháp Tướng cảnh của bọn họ sao có thể là đối thủ của Kinh Như Tuyết? Nàng không cho bọn họ bất cứ cơ hội chạy thoát nào, hai người lập tức mất mạng trong nháy mắt.
"Sư tỷ, phía sau hình như còn mấy người đấy. Để muội!" Phương Nhuế Nhuế vừa cười khanh khách vừa nói, sau đó quay đầu chạy về phía sau.
Thượng Cung Cẩn ngây người nhìn hai thi thể dưới đất, rồi lại nhìn Kinh Như Tuyết.
"Cảm ơn..."
Kinh Như Tuyết quan sát Thượng Cung Cẩn từ trên xuống dưới, không có chỗ nào đặc biệt cả. Vì sao thầy lại quan tâm đến nàng ta như vậy? Lẽ nào thực sự là sư nương sao?
Nhìn dáng vẻ hình như còn không lớn bằng mình nữa!
Hơn nữa cũng không đẹp bằng mình luôn...
Chẳng mấy chốc, Phương Nhuế Nhuế đã hớn hở chạy trở lại. Đừng thấy Phương Nhuế Nhuế hiện giờ chỉ là một cô nhóc sáu tuổi mà lầm, bản lĩnh của cô bé không hề thua kém Kinh Như Tuyết.
"Xong rồi, sư tỷ." Phương Nhuế Nhuế nói.
Kinh Như Tuyết gật đầu, dắt tay Phương Nhuế Nhuế, rồi nói với Thượng Cung Cẩn: "Đi thôi, thầy đang chờ ngươi."
Thầy?
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Thượng Cung Cẩn lúc này chính là cường giả thần bí kia. Sở dĩ nàng trốn ra khỏi Thanh Phong tông cũng là vì muốn tới núi Thiên Tử của Quảng Nguyên vực trong Đệ Cửu vực để bái nam tử kia làm sư phụ.
Hai người này đều là đồ đệ của hắn sao?
Mạnh quá!
Trưởng lão ngoại môn mà một chiêu cũng không đỡ nổi, hơn nữa hình như còn là thiên phú bậc chín trong truyền thuyết nữa.
Đã có đồ đệ có thiên phú lợi hại như vậy, vì sao hắn còn muốn thu nhận một kẻ bình thường như ta?
Trong lòng Thượng Cung Cẩn cảm thấy thấp thỏm, bất an, thậm chí còn có chút tự ti.
Đối diện với thiên tài tuyệt thế thiên phú bậc chín, ai cũng sẽ tự ti thôi, huống hồ trong đó còn có một cô bé mới sáu tuổi mà tu vi đã Thần Thông cảnh rồi.
"Là tiền bối bảo các ngươi đến cứu ta sao?" Thượng Cung Cẩn nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy, đi thôi. Đừng để thầy chờ lâu quá." Kinh Như Tuyết nói xong, dắt tay Phương Nhuế Nhuế rời đi.
Thượng Cung Cẩn dè dặt gật đầu, đi theo sau hai người.
...
Nhị Nguyên Thánh Vương Trương Ngưu Nhĩ lúc này đang ở trong một hẻm núi sâu thăm thẳm. Hắn ta không dám quay quay về Thần sơn của mình, càng không dám đi tìm Cửu Nguyên Thánh Vương.
Hiện giờ hắn không dám tin ai cả. Lúc này hắn đã là tư lệnh tay trắng, không có lĩnh vực, không có thuộc hạ, có thể nói là không có bất cứ thứ gì cả.
Hắn ta lấy một mảnh ấn chương hình ngôi sao sáu cánh ra, bắt đầu niệm thuật pháp.
Ấn chương phát ra ánh sáng màu đen, sau đó một bóng người từ từ hiện ra. Bóng người này không thể nhìn rõ dung mạo ra sao, vặn vẹo móp méo, trên người còn có rất nhiều hoa văn màu đen lấp lóe, trông rất mơ hồ.
"Thiên Nguyên đại lục của các ngươi làm sao vậy? Vì sao tất cả các lối đi đều bị chặn lại? Còn cần lão thất phu Cửu Nguyên kia gia cố xiềng xích hai giới?" Bóng đen hỏi.
"Đại kiếp nạn Thiên Nguyên tới rồi. Hiện giờ ta đã bị tước thánh vị, Nhất Nguyên mất mạng, chỉ còn một mình ta mà thôi. Lĩnh vực và thế lực trong tay ta đã mất hết rồi." Hai mắt Trương Ngưu Nhĩ tràn đầy lửa giận, trong lòng rối như tơ vò.
Hắn từ vị thế cao cao tại thượng rơi xuống cảnh ngộ hai bàn tay trắng, chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tuần lễ.
Bóng đen im lặng một lát, sau đó nói: "Dạ Lãng Thiên đâu? Đã nghe ngóng ra hắn ở đâu chưa?"
Nhị Nguyên lắc đầu, nói: "Hiện giờ ta không thể ở trong Thiên Nguyên đại lục nữa, muốn vào U Minh giới của ngươi để lánh tạm. Cấm chế này của ta không giữ được lâu lắm, Cửu Nguyên Thánh Vương sẽ nhanh chóng phát hiện ra vị trí của ta. Đến lúc đó chỉ còn đường chết mà thôi."
"Hắn biết các ngươi hợp tác với bọn ta?" Bóng đen vô cùng kinh ngạc hỏi.
Trương Ngưu Nhĩ gật đầu, chắc chắn Cửu Nguyên sẽ không tha cho mình và Nhất Nguyên. Ngoài lý do đó ra, hắn không thể nghĩ ra được lý do nào khác.
"Không được, bây giờ còn chưa tìm được Dạ Lãng Thiên. Ta chỉ có thể mở lối đi thông giữa hai giới một lần, Cửu Nguyên tuyệt đối sẽ không cho phép mở ra lần nữa. Đến khi tìm được Dạ Lãng Thiên lại không thể đưa hắn quay về!" Bóng đen từ chối lời đề nghị của Trương Ngưu Nhĩ.
Sắc mặt Trương Ngưu Nhĩ sầm lại, ánh mắt trần đầy nỗi tức giận."
"Chúc Cửu U! Lúc trước nếu không có ta, ngươi có thể thần không biết quỷ không hay đưa Thích Ách về U Minh sao? Mục tiêu và lợi ích của chúng ta đã sớm bị buộc chặt với nhau. Dạ Lãng Thiên là do Cửu Nguyên đích thân giam cầm, cả Cửu Thiên Thập Vực chỉ có một mình y biết! Bây giờ ta đã bị bại lộ, ngươi muốn qua cầu rút ván sao?"
Chúc Cửu U hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta vốn không muốn nói chuyện này với ngươi, sợ làm tổn thương tình cảm giữa hai bên. Nhưng ngươi đã nói đến mức này, thì ta cũng không còn gì là không thể nói nữa! Thích Ách mà năm đó ngươi ra tay, sau đó lén lút bắt về giao cho bản vương thực ra chỉ là một hóa thân mà thôi! Ngươi tưởng đó thực sự là bản tôn của Thích Ách ư?"
Con ngươi Trương Ngưu Nhĩ co rút lại, hắn lập tức lắc đầu kêu lên: "Không thể nào! Đó chính là bản tôn của Thích Ách! Lúc trước, trừ hóa thân cuối cùng thì hơn ba vạn sáu nghìn hóa thân của lão đã bị giết chết cả rồi! Chẳng lẽ kẻ mà chính tay ta bắt được kia cũng là hóa thân sao? Không thể nào! Chắc chắn không có khả năng đó! Nếu thật sự là hóa thân, vì sao Cửu Nguyên lại nhốt Dạ Lãng Thiên mà không trực tiếp đi tìm bản tôn Thích Ách? Y muốn tìm một cường giả Thánh Tôn cảnh viên mãn chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?"
"Ha ha." Bóng đen cười nhạt hai tiếng.
"Chuyện tới nước này, bản vương có cần phải lừa ngươi không? Nói nói tóm lại, nếu không tìm được Dạ Lãng Thiên thì ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện vào U Minh giới của ta. Thích Ác là kẻ xảo quyệt gian trá, lúc trước ở U Minh giới của ta đã vậy rồi. Hiện giờ có lẽ lão đã trốn đến thế giới khác, cho nên bản vương cũng chẳng ôm hi vọng có thể bắt được lão lần thứ hai. Nhưng Dạ Lãng Thiên thì ngươi nhất định phải tìm cho ra! Nếu không tìm được, thì ngươi khỏi cần liên lạc với ta nữa. Sống hay chết cứ dựa hết vào bản lĩnh của chính ngươi!"
Bóng đen vừa nói dứt lời, ảo ảnh lập tức tiêu tan. Miếng ấn chương hình ngôi sao sáu cạnh màu đen rơi xuống lòng bàn tay Trương Ngưu Nhĩ.
Hắn ta siết chặt nắm tay, toàn thân bốc lên sát khí ngút trời.
Mình bị qua cầu rút ván rồi!
Người U Minh giới quả nhiên là nham hiểm, ác độc, không thể hợp tác được. Lúc trước Nhất Nguyên cũng từng khuyên nhủ, bảo hắn phải suy tính thận trọng.
Nhưng hắn không nghe, hiện giờ hối hận không còn kịp nữa rồi.
Hắn ta không thể ở lại Thiên Nguyên đại lục nữa, chỉ còn cách rời khỏi thế giới này thôi.
Nhưng dựa vào thực lực hiện nay của hắn thì chưa đủ sức phá vỡ tường rào giữa hai giới, cho nên phải mượn tay của U Minh.
"Được! Dạ Lãng Thiên chứ gì?"
Trương Ngưu Nhĩ hít thở mấy hơi, ánh mắt thù hằn nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất của vực thẳm.
"Nếu có một ngày ta vùng lên, thì ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào trong các ngươi!"
Giọng nói đầy oán độc của Trương Ngưu Nhĩ vang vọng khắp vực thẳm dưới khe núi.