Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 164: Lão già, rốt cuộc chúng ta đã gặp lại!

Chương 164: Lão già, rốt cuộc chúng ta đã gặp lại!

Lúc này Thượng Cung Cẩn đang quỳ trước mặt Tu Thần.

Dọc đường nội tâm nàng vô cùng thấp thỏm, bởi vì nàng không biết Tu Thần rốt cuộc là một người có tu vi, địa vị gì. Tiền bối có hai vị đồ đệ ưu tú, lợi hại thế này, mình có đủ tư cách để nhập môn hay không?

Đi theo Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế, chẳng mấy chốc các nàng đã an toàn tới núi Thiên Tử.

Lúc đi tới miếu Thiên Thần trên núi Thiên Tử, Thượng Cung Cẩn hoàn toàn sững người.

Linh khí đậm đặc hơn bên ngoài gấp nghìn lần, hai con rối canh giữ núi trông vô cùng đáng sợ, chưa kể đến đám thần thú và tòa kiến trúc trên đỉnh núi kia.

Đây đều là những thứ nàng chưa từng dám nghĩ đến, thậm chí còn không tưởng tượng ra nổi. Vậy mà chúng xuất hiện hết ở đây.

Trong lòng nàng bị chấn động mạnh mẽ, qua bao lâu mà nàng vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Kinh Như Tuyết và Phương Nhuế Nhuế ngồi bên cạnh ăn thịt Phượng Hoàng, thỉnh thoảng lại lén liếc sang bên này.

"Cầu xin tiền bối hãy thu nhận vãn bối làm đồ đệ." Thượng Cung Cẩn quỳ gối, dập đầu về phía Tu Thần.

Tu Thần nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi tu luyện là vì cái gì?"

Nghe câu hỏi này, Thượng Cung Cẩn tỏ ra kinh ngạc, sau đó dường như rơi vào trầm tư. Giờ phút này nàng bỗng nhiên phát hiện ra bản thân không hề có nguyên nhân gì cụ thể buộc phải trở nên mạnh hơn.

"Vãn bối... vãn bối không biết..." Thượng Cung Cẩn mờ mịt lắc đầu.

Chỉ là dường như trong chốn tăm tối có một giọng nói thúc giục nàng phải mạnh mẽ hơn, nhưng giọng nói ấy đến từ đâu thì nàng không biết.

Thượng Cung Cẩn ở kiếp này gia thế bình thường, là con em trong gia tộc phàm trần, thiên phú bậc ba, sau đó gia nhập tông môn tu luyện, làm rạng rỡ tổ tông. Kịch bản cuộc đời kiểu này ngày nào mà chẳng diễn ra ở Thiên Nguyên đại lục, vốn chẳng có gì đặc biệt.

"Không biết, thì ngươi bái sư làm gì?" Tu Thần hỏi.

Thượng Cung Cẩn cúi đầu, trông có vẻ mờ mịt.

"Tu luyện giả ở thế giới này chẳng phải đều theo đuổi sức mạnh hay sao?" Thượng Cung Cẩn hỏi.

Tu Thần buồn cười, đúng vậy, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không ngừng theo đuổi sức mạnh chính là mục tiêu của tất cả mọi người.

Chỉ khi mạnh mẽ, ngươi mới có tư cách sống sốt.

Nhưng hắn muốn nghe một câu trả lời thuyết phục khác từ miệng Thượng Cung Cẩn.

Thánh nữ đệ nhất của Vũ Hóa Thần triều trên thiên giới, chỉ nghe thân phận kiếp trước thôi cũng đã thấy vô cùng lợi hại rồi.

Hơn nữa theo lý mà nói, thánh nữ có địa vị như vậy dù đầu thai cũng không thể chỉ là một người thiên phú bậc ba được. Nàng vẫn luôn ở trong Thanh Phong tông tu luyện ngày qua ngày, hiện giờ đã mười tám tuổi rồi mà vẫn chỉ Tụ Khí cảnh tầng một.

Nếu tiếp tục như thế, phỏng chừng cả đời này cũng chẳng đạt được thành tựu nào, sau cùng nhắm mắt xuôi tay tại nhà mà thôi.

Điều này đương nhiên là không bình thường.

Tu Thần kiểm tra một lượt tất cả ký ức của nàng. Trong ký ức, nàng chưa từng bị người ngoại giở trò gì, ngay từ khi sinh ra thiên phú đã ở bậc ba rồi.

Không hề có hào quang quanh người, chỉ là một thánh nữ chuyển thế bình thường không có gì lạ.

Việc này hiển nhiên là không khoa học.

Ngươi nhìn mấy người Cẩm Văn Thiên Thiên thì biết, kiếp trước họ đều là nhân vật vô cùng lợi hại, thiên phú bậc chín, thực lực siêu quần, sau đó bị giết.

Đến kiếp sau họ vẫn có thiên phú bậc chín, là những thiên tài trong thiên tài, không hề thay đổi.

Bởi vậy trong việc này chắc chắn là có nguyên nhân mà Tu Thần chưa phát hiện ra.

"Từng có người nói với vãn bối, việc tu luyện khiến người ta vui sướng, còn hỏi vãn bối có muốn trở nên lợi hại hay không?" Thượng Cung Cẩn bỗng nhiên nói.

Tu Thần nhướng mày.

"Lúc nào?"

"Lúc vãn bối còn nhỏ, hồi ấy vãn bối không thích tu luyện, không muốn gia nhập tông môn. Sau đó vãn bối gặp được một người thần bí, chính ông ấy đã nói với vãn bối như vậy. Khi nghe vãn bối nói không muốn, ông ấy đã bảo là rất tốt." Thượng Cung Cẩn đáp.

Tu Thần lập tức kiểm tra lại toàn bộ ký ức khi còn bé của Thượng Cung Cẩn.

Lúc trước Tu Thần xem ký ức với tốc độ nhanh gấp một trăm lần, lần này hắn giảm xuống gấp mười lần thôi.

Sau đó, hắn nhìn thấy người đã nói những lời ấy với Thượng Cung Cẩn, họ chỉ gặp nhau không quá ba mươi giây. Lần trước đọc ký ức, Tu Thần tua nhanh một trăm lần cho nên đã bỏ qua đoạn đó.

Đối phương khoác áo bào đen, không nhìn thấy rõ mặt. Nhưng Tu Thần cảm thấy bóng lưng người này rất quen mắt.

"Chủ định tu luyện nằm ở trong lòng ngươi, ngươi... có muốn trở nên mạnh mẽ không?"

"Cháu không muốn, cháu chỉ muốn ở bên cạnh cha mẹ thôi."

"Được, hãy nhớ những lời ngươi nói."

Đây chính là cảnh tượng hai người họ nói chuyện.

Sắc mặt Tu Thần chợt nghiêm lại, giọng nói này quá quen thuộc!

Chính là giọng của lão già!

Nhưng nghe lại có chút xa lạ, bởi vì ngữ điệu nói chuyện rất chững chạc đường hoàng. Hồi ở với Tu Thần, lão không nói chuyện kiểu này.

Khốn kiếp!

Lão già, rốt cuộc lão là cái quỷ gì vậy?

Sao chỗ nào cũng có bóng dáng lão?

Lão đã trâu bò đến mức chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu thân phận kiếp trước của người ta rồi sao?

Đám người Cẩm Văn Thiên Thiên kiếp trước đều là đồ đệ của lão già, đến kiếp này lại bị tìm về.

Lúc này Tu Thần cực kỳ muốn tìm ra lão già, để trực tiếp hỏi lão rằng lão đều biết đám đồ đệ của mình trâu bò như thế sao?

Những hiện thân rải rác của lão già khiến Tu Thần rất bực bội, cảm thấy lão mới là đại lão trong trời đất này, mọi thứ đều nằm trong sự sắp đặt của lão.

Đám Cẩm Văn Thiên Thiên hiện giờ đang đi tìm lão già, lão thất và lão bát, lão thập đang bị giam giữ. Nhưng Tu Thần đoán rằng họ sẽ không tìm ra lão già.

Lão già dở người này rất bừa bãi, sợ rằng bây giờ không còn ở Thiên Nguyên đại lục nữa.

Thậm chí Tu Thần còn nghĩ đến một khả năng, đó chính là thực ra lão già ở thế giới này vốn chỉ là một hóa thân, bản thể đang ở trong thế giới khác.

Đây chính là cách làm của kẻ bừa bãi đến cùng cực.

Ổn lắm!

Nhưng để làm được điều này thì phải cần một thực lực cực kỳ mạnh, ít nhất cũng phải là đại lão trong thế giới có cấp bậc thiên giới mới làm được. Hiện giờ Tu Thần không thể xác nhận được rốt cuộc lão già là người của thế giới nào.

"Khi còn bé không cần trở nên mạnh mẽ nên không muốn tu luyện, vậy vì sao giờ lại muốn?" Tu Thần hỏi.

Thượng Cung Cẩn nhìn Tu Thần với sắc mặt nặng nề, đáp: "Trong giấc mơ của vãn bối, cha mẹ vãn bối đều chết hết, bị kẻ thù giết. Mà vãn bối lại không có thực lực bảo vệ họ, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn từng người chết trước mặt mình. Từ đó về sau vãn bối chỉ muốn trở nên mạnh hơn."

Có lẽ những mảnh ký ức kiếp trước và ký ức kiếp này của nàng lẫn lộn lại với nhau, sau đó xuất hiện trong giấc mơ.

Từ ký ức kiếp trước của Thượng Cung Cẩn, Tu Thần biết được Vũ Hóa Thần triều của nàng là một trong tám đại thần tộc trên thiên giới, quản lý vô số thế giới nhỏ, sau đó người của mình phản bội nên bị diệt toàn gia.

"Cho ta một lý do để nhận ngươi làm đồ đệ." Tu Thần chậm rãi nói.

Thượng Cung Cẩn ngẩn ra, suy nghĩ một hồi, sau đó nàng trả lời bằng vẻ mặt vô cùng trang nghiêm: "Được sư phụ chỉ dạy, dù thịt nát xương tan đệ tử cũng tiến về phía trước không hối tiếc!"

Tu Thần hơi nheo mắt lại.

Lời nói này quả thực là phát ra từ tận đáy lòng, không phải qua loa lấy lệ, cũng không phải vì bái sư thành công mà tiện mồm nói vài câu bùi tai.

Bên trong lĩnh vực của hắn, những tâm trạng này không thể giấu giếm được.

Sở dĩ nàng không quy thuộc và trung thành với Thanh Phong tông, là vì nàng không được đối xử công bằng, còn có trưởng lão bao che cho môn hạ đệ tử hà hiếp kẻ yếu, cũng không tính là hà hiếp kẻ yếu, mà chỉ bắt nạt một mình nàng.

Nguyên nhân thì nàng vừa mới biết cách đây không lâu, chính là bởi nàng đã chối từ Trần Bản Hải.

Nàng không sợ khó khăn, cũng không sợ phải tôi luyện, chỉ hi vọng sau khi mình nỗ lực, sẽ nhận được cơ hội được đối xử công bằng.

Nhưng Thanh Phong tông hoàn toàn không cho nàng cơ hội đó.

Thượng Cung Cẩn có thiên phú bậc ba, nhập môn ba năm vẫn chỉ là Tụ Khí cảnh tầng một, nếu ở những tông môn khác sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy.

Tu Thần chậm rãi giơ ngón tay lên.

Trên mi tâm của Thượng Cung Cẩn bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sao, sau đó thiên phú của nàng lập tức tăng lên bậc chín.

"Ầm ầm!"

Đúng lúc này, sắc trời bất chợt nhuộm đỏ như máu, gió mây vần vũ kéo tới.

Kinh Như Tuyết ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Tu Thần cũng hơi ngẩng đầu.

Tầng mây cuồn cuộn sấm sét từ từ hóa thành một bóng người khổng lồ như ngọn núi, mang theo khí thế ngút trời.

Tu Thần đưa tay lên cọ cái mũi có phần cay cay.

"Lão già, rốt cuộc chúng ta đã gặp lại."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất