Chương 165: Vi sư sẽ dạy ngươi một bài học cuối cùng!
Tu Thần đoán không sai, năm đó lão già đã gieo một cấm chế nào đó lên người Thượng Cung Cẩn.
Thực ra cũng không tính là cấm chế.
Thiên phú của Thượng Cung Cẩn thuộc loại phát triển theo thời gian, không giống với loại thiên phú được định hình cấp bậc ngay từ đầu của những người khác.
Theo tuổi tác và tu vi được tăng lên, cấp bậc thiên phú của nàng sẽ không ngừng cao lên.
Nhưng lão già lại bóp chết năng lực này.
Giống như đứa trẻ khi còn bé thì ngón tay vừa nhỏ vừa ngắn, nhưng khi cơ thể trưởng thành thì ngón tay cũng dần dài và to ra. Nhưng ngay lúc còn nhỏ ngươi đã bị người ta chém đứt, thì ngón tay không dài và to được nữa.
Tình huống của Thượng Cung Cẩn đại khái cũng tương tự như vậy. Tu Thần chỉ nhìn thấy mức cao nhất của thiên phú của nàng lúc này, chứ không thể nhìn thấy toàn bộ loại hình thiên phú khi nàng còn bé.
Sau khi hắn nhìn thấy lão già trong ký ức của Thượng Cung Cẩn, bèn tra xét thêm một lần nữa, rốt cuộc đã phát hiện ra manh mối.
Thế là Tu Thần trực tiếp điểm hóa, phục hồi lại loại hình thiên phú phát triển của Thượng Cung Cẩn.
Lão già lập tức cảm ứng điều này, nên đã xuất hiện.
Đây chỉ là một hình chiếu hư ảo. Rốt cuộc nó đến từ đâu thì Tu Thần không biết, bởi vì bản thể không nằm trong phạm vi lĩnh vực của hắn.
Hai cứ thế nhìn nhau từ xa, đều không lên tiếng.
Thượng Cung Cẩn cũng ngơ ngác nhìn ảnh ảo trên bầu trời. Nàng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không biết đó là ai.
Kinh Như Tuyết và Tiger liếc nhìn nhau, bởi vì lần đầu tiên họ phát hiện lúc Tu Thần đối diện với một người ngoài lại trở nên trầm mặc.
Đây là chuyện không bình thường chút nào.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, lão già thở dài một tiếng. Người ta cảm nhận được sự bất đắc dĩ và nỗi chua xót trong tiếng thở dài này.
"Chẳng phải ta vẫn đang ở trên đỉnh núi đấy sao? Chỉ là ta phá cái miếu mà ngài đã xây đi, đổi sang hình dáng khác thôi." Tu Thần cong khóe mắt, vừa cười vừa nói.
Tuy nhiên nụ cười của hắn hơi gượng gạo.
"Nói theo cách của ngươi chính là rất có đẳng cấp, không tệ." Lão già nói.
"Không xuống đây ngồi chút sao? Làm một ván cờ năm quân?" Tu Thần phất tay, trước mặt xuất hiện một bàn cờ.
Lão già nhìn chằm chằm bàn cờ năm quân, dường như rơi vào trong hồi ức nào đó, rồi lắc đầu: "Thời gian không có nhiều, để lần sau đi."
"Được, vậy để lần sau." Tu Thần thu bàn cờ lại, nói: "Thích Ách cũng là hóa thân của ngài phải không?"
"Đúng vậy, hóa thân hóa ngoại." Lão già thẳng thắn thừa nhận.
Chết tiệt, không phải là thân ngoại hóa thân sao? Mà lại là hóa ngoại hóa thân?
Quả nhiên là vua bừa bãi.
Hóa ngoại hóa thân lại chia ra mấy vạn thân ngoại hóa thân, Tu Thần cũng không thể nghĩ ra nổi cái trò dở hơi này.
Tu Thần chỉ Thượng Cung Cẩn ở bên cạnh, hỏi: "Vì nàng ta?"
"Ngươi biết thân phận của nàng ta?" Lão già hỏi ngược lại.
Tu Thần thầm thở dài một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy, nói với lão già: "Lão già, hiện giờ ngài đang có rất nhiều nghi vấn. Ta cũng có rất nhiều nghi vấn. Mọi người đều không có ý định hỏi ra, người ngay không nói chuyện mờ ám, bây giờ ta muốn đánh một trận với ngài, được không?"
Mí mật lão già run lên một cái, lão đáp: "Không được."
Tu Thần: "..."
"Ta không biết sau khi ta tọa hóa, ngươi rốt cuộc đã gặp được cơ duyên gì mà trưởng thành nhanh như vậy, thậm chí còn giải được cấm chế thiên phú trên người nàng ta. Nhưng Thần Nhi này, ngươi không thể nhúng tay vào chuyện của nàng ta được. Thậm chí ngay cả ta cũng phải xử lý vô cùng cẩn thận, chỉ cần sơ ý một chút là thân tàn đạo tan." Lão già thở dài nói.
Đây là lĩnh vực của Tu Thần, lão già có thể vượt chiều không gian hiển thánh ảo ảnh là do đã được sự đồng ý của hắn. Nhưng lão hoàn toàn không cảm nhận được mọi thứ trong phạm vi của Tu Thần.
"Lão tọa hóa cái đếch gì, mệt cho ta còn thực sự xây hố mộ, lập bia xương gà cho lão! Lại còn buồn bã mất một thời gian nữa chứ!" Tu Thần nói với vẻ không vui.
Kinh Như Tuyết ở bên cạnh thiếu chút nữa nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Bia xương gà là thật, nhưng hố mộ thì không có, chỉ là một ngôi mộ bằng phẳng mà thôi. Lúc trước Tu Thần nói với nàng rằng sợ hố mộ bị đọng nước.
"Lúc đó ngươi lại chưa thể tu luyện, vi sư muốn thu hồi thần nguyên hóa thần để đối phó với trận đại chiến, chưa biết có quay về được hay không, lại không thể bỏ mặc ngươi mà rời đi được. Dựa theo tính tình của ngươi, nếu vi sư chưa nói tiếng nào đã rút thần nguyên về, phỏng chừng ngươi sẽ nổi giận mà lôi thi thể ra đánh. Chẳng thà nói với ngươi về chuyện tọa hóa, để ngươi không bị bất ngờ, có thể từ từ chấp nhận chuyện đó. Vi sư đã báo trước hơn nửa năm chuyện tọa hóa rồi mà!"
Tu Thần hít sâu một hơi, nén nỗi kích động muốn chửi người của mình xuống.
Báo trước chuyện tọa hóa? Câu này mà lão cũng nói ra được hả? Hóa ra hơn chục lần tọa hóa trước đó một tháng chỉ là cảnh báo từ sớm thôi?
Tại ta, tất cả là tại ta! Tại ta quá ngây thơ, coi việc tọa hóa của lão như kinh nguyệt của phụ nữ!
"Vậy tốt xấu gì lão cũng phải đưa ta xuống núi tìm một người thu nhận ta chứ? Lúc đó ngay cả gà Xích Diễm ta còn không giải quyết được, suýt thì toi!" Tu Thần trợn mắt nói.
"Đồ nhi à, mấy năm ngươi tới vi sư đều không xuống núi lần nào. Thứ nhất là không muốn hóa thân duy nhất ở Thiên Nguyên đại lục bị phát hiện và diệt trừ mất. Thứ hai cũng là vì lo cho ngươi. Hóa thân của ta chỉ chống đỡ được cơ thể Tụ Khí cảnh mà thôi, còn không có chân khí. Một khi xuống núi, sợ rằng hai thầy trò ta đã chết từ sớm rồi. Ta chết thì thôi, dù sao cũng chỉ là hóa thân. Nhưng ngươi thì không thế được. Cho nên ngươi phải thông cảm cho vi sư. Để ngươi có thể sống tiếp, ta đành phải ở tạm trên núi. Vì tương lai của ngươi, ta cũng chỉ đành để ngươi sống cả đời trên núi mà thôi. Vốn định xử lý xong những việc trong tay rồi sẽ sống lại, nào ngờ lại xảy ra chuyện không may..."
Nghe lão già nói những lời này, một linh cảm cực kỳ xấu trồi lên trong lòng Tu Thần. Hắn bèn hỏi: "Lão đừng nói với ta, hiện giờ lão đang bị đuổi giết đấy nhé?"
Lão già: "..."
Khốn kiếp, nhìn vẻ mặt kia của lão thì đúng rồi...
"Vi sư không còn lại nhiều hóa thân lắm, vốn bản thể có thể trốn được. Nhưng ngươi lại đi mở khóa thiên phú của nàng ta, làm ta bất đắc dĩ phải hiện thân kiểm tra. Thần Nhi à, ta phải đi rồi, ảo ảnh hiển thánh thế này rất dễ nhận ra. Vi sư sợ rằng bản thể đang trốn dưới tảng đá sẽ bị phát hiện, hơn nữa ngươi lại còn mở khóa thiên phú của nàng ta. Thôi không sao. Không biết tên tiểu tử nhà ngươi sao tự dưng lại lợi hại lên. Vi sư thực sự không thể nói nhiều, phải đổi chỗ trốn rồi." Lão già nói với giọng điệu vô cùng rầu rĩ.
Tu Thần đen cả mặt.
Lão đúng là vua cẩu thả! Vô cùng cẩu thả!
Phỏng chừng chẳng có mấy người từng nhìn thấy bản thể của lão. Có lẽ nên nói chưa có ai từng nhìn thấy.
"Còn có rất nhiều chuyện cần nói! Đừng vội đóng máy, thêm năm đồng nữa đi!" Tu Thần vội vàng nói.
Có quá nhiều nghi vấn trong đầu hắn, có khi trò chuyện mấy ngày mấy đêm cũng không hết được. Hắn còn chưa nói đến chuyện mấy đồ đệ của lão lúc trước, còn muốn cho Lệ Vô Hối và Thanh Viêm ra đây để lão già xử lý bọn họ nữa!
"Không được, vi sư phải đi rồi! Vi sư cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi, nhưng giờ không phải lúc. Vi sư sẽ dạy ngươi bài học cuối cùng: sống bừa bãi mới có thể làm nên nghiệp lớn! Không bừa bãi thì hình thần câu diệt! Nhớ cho kỹ! Vi sư có một hóa thân ở trong U Minh giới, nhưng cũng sắp không giấu được nữa. Ngươi muốn tán gẫu thì mau mạnh mẽ lên rồi tới U Minh giới tìm hóa thân của vi sư. Nhưng phải nhanh lên đấy, vi sư cảm thấy hóa thân đó không sống được bao lâu nữa..."
"Này này! Lão già, ít nhất lão phải nói cho ta biết rốt cuộc lão tên gì chứ? Là Thiên Nguyên Tử hay là Thích Ách?" Tu Thần thấy lão già vừa dứt lời, ảo ảnh hiển thánh khổng lồ kia nhanh chóng tan biến, vội vàng lớn tiếng gọi theo.
"Thiên Nguyên Tử, những cái khác đều là biệt hiệu thôi, nhớ đấy! Phải sống bừa bãi! Đại thế giới phải bừa bãi, tiểu thế giới càng phải bừa bãi hơn! Tiểu thế giới Thiên Nguyên đại lục này đoán chừng còn hơn một vạn năm nữa mới mở đại kiếp nạn. Sống bừa bãi đến lúc ấy, vi sư sẽ xuống đây đưa ngươi đi!"
Nói xong, ảo ảnh hiển thánh của lão già lập tức biến mất, không gian lấy lại vẻ yên tĩnh.
Chết tiệt!
Thà lão không xuất hiện còn hơn!
Tu Thần chửi ầm lên trong bụng, ruột gan hắn giờ phút này khó chịu hệt như bị hàng vạn con kiến cắn! Nghi vấn tràn ngập trong đầu.