Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 166: Xóa bỏ phạm vi ranh giới! Không ngờ lại có thể ra vẻ nguy hiểm một cách sung sướng!

Chương 166: Xóa bỏ phạm vi ranh giới! Không ngờ lại có thể ra vẻ nguy hiểm một cách sung sướng!

Khó khăn lắm mới gặp lại, vậy mà lão già chỉ tán gẫu vài câu đã chuồn mất.

Đời này Tu Thần chưa từng bội phục ai, chỉ bội phục mỗi lão già.

Nếu sống bừa bãi mà thoát chết được, thì mọi người bất tử hết cả rồi.

Còn một điểm nữa, ảo ảnh hiển thánh mà lão già vượt chiều không gian tạo ra thực ra chỉ là ảo ảnh mà thôi, không hề có bất cứ thực lực nào cả. Cho nên lão cũng không biết gì về thế cục của Cửu Thiên Thập Vực hiện giờ.

Đợi một vạn năm nữa để lão đưa ta đi, sợ rằng lúc đó ta đã sớm tan thành tro bụi rồi!

Tu Thần buồn bực nghĩ bụng hắn không thể bừa bãi như lão già được.

Sống bừa bãi mới làm nên nghiệp lớn! Không bừa bãi thì lập tức thần hình câu diệt!

Lời lẽ chí lý như vậy mà lọt vào tai lại khiến người ta chẳng hiểu gì.

Cuộc đời này của lão già nếu không phải sống bừa bãi thì cũng là đang trên đường bừa bãi.

Một cuộc đời chẳng thú vị gì cả.

Tu Thần thở dài một tiếng.

Thượng Cung Cẩn ở bên cạnh đến giờ vẫn trong trạng thái mù mờ, nhìn Tu Thần bằng ánh mắt ngơ ngác.

Cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người họ hình như có liên quan đến mình, nàng muốn hỏi nhưng lại không dám.

"Được rồi, bây giờ ngươi không cần phải biết quá nhiều, bái sư đi." Tu Thần nói.

Thượng Cung Cẩn sửng sốt, trong đầu thoắt cái trống rỗng.

"Còn ngây ra đó làm gì? Quỳ xuống đi!" Kinh Như Tuyết đi tới bên cạnh, thấp giọng nhắc nhở.

"Vâng vâng!"

Thượng Cung Cẩn quay người lại, sau đó quỳ phắt xuống.

"Sư phụ ở trên, xin nhận ba lạy của đồ đệ!"

Nói xong, nàng dập đầu ba cái thật vang.

"Chín cái đi." Phương Nhuế Nhuế nhắc nhở.

Thượng Cung Cẩn lúng túng cười, sau đó lạy thêm sáu cái.

"Chín cái à?" Kinh Như Tuyết quay đầu nhìn Phương Nhuế Nhuế, còn có việc này sao? Lúc trước nàng chỉ dập dầu ba cái thôi...

"Muội dập đầu chín cái đó, cho nên sau này đều phải dập đầu chín cái!" Phương Nhuế Nhuế lầm bầm một câu.

Tu Thần xua tay, nói: "Được rồi, có thấy thần thú bên kia không? Chọn một con đi."

"Hả?"

Thượng Cung Cẩn ngẩn ra. Chọn một con là muốn tặng cho mình sao?

Bái sư còn được thần thú?

Đúng là lần đầu tiên nghe thấy việc này. Nàng mới chỉ nhìn thấy thần thú trong sách mà thôi. Đó là thú cưỡi của Thánh Vương, đại diện cho địa vị và vinh dự tối cao!

Vậy mà mình vừa bái sư xong liền nhận được một con!

Sư phụ là Thánh Vương sao?

Không đúng, phải là vua của Thánh Vương! Bởi vì Thánh Vương trong truyền thuyết chỉ có một con thần thú mà thôi.

"Ngẩn ra đấy làm gì? Chọn một con, sau đó cắn rách ngón tay là được. Ta cảm thấy rùa rất đẹp, ngươi xem con rùa đen của ta đáng yêu lắm nè." Phương Nhuế Nhuế ôm Tiểu Huyền Vũ vào lòng, gõ mai rùa cười khanh khách.

Thượng Cung Cẩn lập tức chỉ vào Thanh Long, nói: "Sư phụ, con muốn con rồng kia, được không?"

"Gọi thầy, ở đây chúng ta không gọi sư phụ." Kinh Như Tuyết lên tiếng nhắc nhở.

"Xin lỗi thầy, con không biết..." Thượng Cung Cẩn cuống quýt nói.

"Chỉ là cách gọi thôi mà, muốn Thanh Long chứ gì? Đi, cắn ngón tay đi." Tu Thần nói.

Thượng Cung Cẩn nghe hắn nói vậy, bèn cắn rách ngón tay. Tu Thần tạo ra một con Tiểu Thanh Long.

"Làm quen chút đi. Như Tuyết, con đưa Thượng Cung Cẩn đi chọn cung điện đi. Vi sư đi ra ngoài một chút." Tu Thần phất tay, sau đó biến mất.

"Chọn cung điện? Ở một mình sao?" Thượng Cung Cẩn nhìn đại điện hùng vĩ lơ lửng trước mắt, cả người sững ra.

"Đương nhiên, đệ tử trong miếu Thiên Thần của chúng ta không giống những môn phái khác ở bên ngoài. Bái sư tặng thần thú chỉ là phân phối cơ bản thôi. Mỗi đồ đệ sẽ được một tòa cung điện riêng. Đừng kinh ngạc đến vậy, sau này sẽ quen thôi. Muội cứ làm quen với Tiểu Thanh Long của mình trước đi. Lát nữa ta sẽ dẫn muội đi chọn." Kinh Như Tuyết vừa cười vừa nói.

Thượng Cung Cẩn thật thà gật đầu. Nàng cảm thấy mình hệt như đang nằm mơ, mọi việc xảy ra quá thiếu chân thật.

Nhìn Tiểu Thanh Long đáng yêu trong lòng đang cọ lên mặt mình, Thượng Cung Cẩn nhoẻn miệng cười vui vẻ. Đã nhiều năm rồi nàng chưa từng cười thật lòng như thế.

...

Tu Thần đang chống cằm ngồi trên một tảng thiên thạch cạnh vách núi trong sơn mạch Thiên Loan, ngây người nhìn phong cảnh phía xa xa.

"Lão già ơi là lão già, rốt cuộc lão có bao nhiêu bí mật. Vì sao lại có quan hệ với Thượng Cung Cẩn? Chẳng lẽ lão không phải là người của Thương Cổ Tử giới sao? Là thiên giới chăng? Nhưng trong trí nhớ của Thượng Cung Cẩn chưa từng có sự xuất hiện của lão." Tu Thần thở dài một tiếng.

Chẳng thà không gặp còn hơn, bây giờ lại càng thêm nhiều nghi vấn.

Có điều trong U Minh giới còn có một hóa thân của lão già. Không biết đây là lần thứ mấy Tu Thần nghe thấy địa danh U Minh giới này.

Từ ký ức của Trương Ngưu Nhĩ, hắn biết được U Minh giới là một thế giới giống Thiên Nguyên đại lục. Chỉ có điều nơi đó chứa toàn thứ tà ác, không hề có chút tình người nào.

Đó là thế giới của tử ma, bọn chúng dựa vào việc cắn nuốt thần nguyên để gia tăng thực lực cho mình.

Tử ma thuộc về sinh linh, nắm giữ sinh linh chi lực. Nhưng bọn chúng tăng thực lực lại không dựa vào sinh linh chi lực, là một loài khác biệt. Cho nên luôn bị các thế giới khác bài xích, xa lánh.

Nhưng bọn chúng thu thập sinh linh chi lực lại không dùng được, cho nên sẽ trao đổi hợp tác với những người có ý đồ riêng ở thế giới khác.

Luôn có kẻ tham lam bất chấp ngăn cấm, bí quá hóa liều. Điển hình như Nhất Nguyên và Nhị Nguyên.

Sở dĩ bọn họ cấu kết với U Minh là vì muốn nhanh chóng thu thập sinh linh chi lực.

Mỗi một lần có người thông qua vực U Minh hiến tế thần nguyên, Chúc Cửu U sẽ lấy một phần sinh linh chi lực xen lẫn trong thần nguyên được hiến tế đưa ngược trở về, để Nhất Nguyên và Nhị Nguyên chia nhau. Còn hắn thì hưởng dụng thần nguyên. Như vậy hai bên đều được lợi.

Điều khiến Tu Thần phiền muộn lúc này là làm thế nào để vào được U Minh giới?

Từ trong trí nhớ của Trương Ngưu Nhĩ, hắn chỉ biết rằng muốn liên lạc với U Minh giới thì cần phải thông qua ấn chương sao sáu cánh.

Phải nhanh lên mới được, nếu để hóa thân của lão già trong U Minh giới bị giết chết rồi mới vào thì không còn kịp nữa. Mà không biết phải đợi đến khi nào mới gặp lại hóa thân của lão để hỏi rõ mọi chuyện.

Về việc đoán bản thể của lão già đang ở đâu thì Tu Thần hoàn toàn không có hi vọng gì. Có lẽ trong vạn giới cũng chưa có ai từng nhìn thấy bản thể của lão.

Bản lĩnh vứt mạng bừa bãi của lão già này đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi.

Xem ra vấn đề này vẫn phải tìm hiểu từ chỗ Cửu Nguyên Thánh Vương thôi.

Tu Thần đứng dậy phủi mông.

Sau khi đã xác định được mục tiêu, việc cần làm bây giờ là mau chóng dụ Cửu Nguyên xuất hiện trong lĩnh vực của mình, trong lúc giết chết thì tiện thể đọc luôn tất cả ký ức.

Chỉ có điều hình như tên này nhìn ra được phạm vi lĩnh vực vô địch của mình.

Việc này khác nào vẽ ra một vạch kẻ đường trước mặt mình đâu?

"Vì sao lại có cảm giác Cửu Nguyên nhìn ra phạm vi lĩnh vực vô địch của ta nhỉ?" Tu Thần hỏi hệ thống.

[Thưa ký chủ, thực ra ngài có thể xóa đi phạm vi ranh giới. Lúc trước ta đã từng nói, hủy bỏ hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào chính ngài. Cũng giống như những người đã hồi sinh trong lĩnh vực của ngài, nếu họ ra khỏi lĩnh vực, ngài muốn giết đối phương cũng chỉ cần một suy nghĩ mà thôi. Lĩnh vực cũng có nguyên tắc giống vậy.]

[Lĩnh vực tương đương với không gian bản nguyên, còn kinh nghiệm chính là sinh linh chi lực. Cửu Nguyên Thánh Vương cai quản không gian bản nguyên của thế giới này. Ngài từng bước xâm chiếm lĩnh vực của hắn, tuy hắn không thể tra ra, nhưng đương nhiên là có thể đoán được giới hạn. Ngài có thể thả không gian bản nguyên ra, như vậy giới hạn của ngài sẽ biến mất. Bởi vì hắn có thể tra ra lĩnh vực ngài đã thu hồi, cho nên không thể xác định được điểm giới hạn là ở đâu. Hơn nữa quyền hạn của ngài cao hơn hắn, bởi vậy ngài có thể tùy ý quyết định hắn có thể nhìn thấy tình huống gì ở trong đó.]

Nói trắng ra là trong lĩnh vực mà Tu Thần mở rộng, hắn nắm trong tay quyền kiểm soát tuyệt đối. Hắn có thể mở quyền hạn tra xét cho Cửu Nguyên Thánh Vương, nhưng tra ra được cái gì thì lại do Tu Thần quyết định.

Ánh mắt Tu Thần chợt sáng lên.

Còn có cả thao tác này nữa!

Thế mà không nói sớm!

Làm mình bị cô lập toi công!

Nếu như vậy, thì mình có thể thần không biết quỷ không hay ra vẻ nguy hiểm một cách sung sướng rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất