Chương 167: Ếch ngồi đáy giếng, tiểu nhân đắc chí!
Trên Cửu Thiên thần điện, Trương Ngưu Nhĩ đang quỳ dưới đất, cả người run như cầy sấy. Tam Nguyên Thánh Vương cũng đang ở đây, chỉ có điều là y đang đứng.
Có thể nói người đáng thương nhất lúc này là Tam Nguyên. Y chẳng làm gì cả, tự dưng biến thành tư lệnh tay trắng, không tìm thấy bóng dáng của đại vực chủ Gia Cát Chấn Hùng, thuộc hạ của mình đâu.
Lúc này đại kiếp nạn Thiên Nguyên đã mở ra, trừ Thần Sơn của mình thì y chẳng còn bất cứ nơi nào để đi. Đang lo lắng đủ điều trong Thần Sơn thì Tam Nguyên nhận được chiếu lệnh Cửu Nguyên, bèn lập tức chạy tới đây.
Sau khi nhìn thấy Trương Ngưu Nhĩ, Tam Nguyên choáng váng cả người.
Chẳng phải bảo hắn ta và Nhất Nguyên cùng chết hết rồi cơ mà? Sao lại còn xuất hiện ở đây?
Cửu Nguyên Thánh Vương ngồi ở vị trí trung tâm, mặt mũi thản nhiên nhìn Trương Ngưu Nhĩ.
Hình chiếu sa bàn Thiên Nguyên đại lục đang treo lơ lửng trước mặt Cửu Nguyên.
Sau khi Trương Ngưu Nhĩ và Chúc Cửu U nói chuyện xong, không lâu sau y đã bị Cửu Nguyên bắt đên đây.
"Cho bản vương lý do vì sao ngươi còn sống trở về đi." Cửu Thiên lạnh lùng nói.
Trương Ngưu Nhĩ run lên, nhỏ giọng đáp: "Đại nhân, thuộc hạ thực sự không biết. Thủ đoạn của tên tiểu tử kia vô cùng kỳ lạ, quỷ quái. Hôm đó tiểu nhân ở núi Thiên Tử phải chịu bó chân bó tay để cho người ta làm thịt. Rốt cuộc là thật sự chết, được hồi sinh hay là ảo ảnh thì tiểu nhân hoàn toàn không phán đoán ra được..."
Tam Nguyên Thánh Vương ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ sợ ngươi chạy theo giặc thôi."
Trương Ngưu Nhĩ quay phắt sang nhìn Tam Nguyên Thánh Vương, căm tức nói: "Chúc Thiên, đại vực chủ Gia Cát Chấn Hùng dưới trướng ngươi mới thật sự chạy theo địch đấy! Lúc ta và Nhất Nguyên đi tìm tên kia, Gia Cát Chấn Hùng đang đứng bên cạnh hắn! Hiện giờ ta cũng nghi ngờ có phải gã nhận được lợi gì từ ngươi không?"
Tam Nguyên Thánh Vương cả kinh, lập tức phản bác: "Không thể nào! Đệ Bát vực của ta hôm nay đã hoàn toàn lọt vào tay giặc. Gia Cát Chấn Hùng kia đã sớm mất liên lạc với ta!"
Sau đó y lập tức quay sang nói với Cửu Nguyên Thánh Vương: "Đại nhân, thuộc hạ thực sự không biết tình hình của Gia Cát Chấn Hùng!"
Cửu Nguyên phất tay. Một hình ảnh hiện ra trước mặt bọn họ.
Gia Cát Chấn Hùng đang tử đấu với các cường giả Thánh Tôn cảnh, xung quanh ngập tràn lũ quái vật màu đen đang tấn công Đế sư. Cảnh tượng vô cùng thê thảm, lũ quái vật kia dùng lối đánh mạng đổi mạng.
"Đây... đây..." Tam Nguyên nhìn thấy Gia Cát Chấn Hùng đang tàn sát cường giả Thánh Tôn cảnh, sắc mặt xám xịt như tro tàn, cả người lảo đảo đi vài bước.
"Đại nhân! Thuộc hạ thật sự không biết chuyện tên này phản bội Thiên Nguyên đại lục của chúng ta!" Tam Nguyên quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.
"Hiện giờ Thiên Nguyên đại lục có bao nhiêu người âm thầm quy phục hắn, các ngươi có biết không?" Giọng nói của Cửu Nguyên Thánh Vương không hề lộ ra chút hỉ nộ ái ố nào, vẫn lạnh nhạt trước sau như một, vậy mà Nhị Nguyên và Tam Nguyên đều sợ hãi đến tận linh hồn, ngay cả hô hấp không sắp ngừng lại.
"Thuộc hạ không biết..." Tam Nguyên Thánh Vương dán đầu xuống đất, lớn tiếng kêu lên.
Trương Ngưu Nhĩ không dám nói thêm một câu nào. Thực ra trong lòng y rất rõ lúc mình bị bắt đến đây đã lành ít dữ nhiều. Bởi vì y kết luận Tu Thần và Cửu Nguyên là một phe, bây giờ chỉ đang diễn trò mà thôi.
Cho nên y có nói nhiều cũng vô dụng.
"Nhị Nguyên, ngươi nghi ngờ bản vương hợp tác với tên kia? Trù tính, đạo diễn cục diện ngày hôm nay?" Cửu Nguyên Thánh Vương nhìn Nhị Nguyên, cười lạnh hỏi.
"Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ chưa từng có suy nghĩ như thế. Đại nhân, có trời đất chứng giám cho tiểu nhân!"
Nhị Nguyên quỳ phủ phục, bàn tay dán xuống đất không ngừng run rẩy.
"Tam Nguyên, xử lý người của ngươi đi." Cửu Nguyên Thánh Vương liếc nhìn một cái thật sâu vào Nhị Nguyên, sau đó nói với Tam Nguyên.
"Vâng, vâng! Thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay! Đương nhiên phải cho đại nhân một câu trả lời tử tế!" Tam Nguyên như trút được gánh nặng, vội vàng lui ra ngay.
Lúc này trong Cửu Thiên thần điện chỉ còn lại Cửu Nguyên Thánh Vương và Nhị Nguyên Thánh Vương Trương Ngưu Nhĩ.
Cửu Nguyên không nói gì, trong đại diện chỉ còn vang lên tiếng thở run rẩy của Trương Ngưu Nhĩ.
Cảm giác sợ hãi vô biên lấp đầy ngực Trương Ngưu Nhĩ, áp lực đến mức khiến hắn ta sắp không chịu nổi nữa.
"Chúc Cửu U bắt đầu liên lạc với ngươi từ khi nào?" Đột nhiên, Cửu Nguyên Thánh Vương lên tiếng hỏi.
"Trước... trước khi chinh phạt Thích Ách Ma Tăng..."
Trương Ngưu Nhĩ không còn dám giấu giếm điều gì nữa. Giờ phút này nói dối sẽ chỉ càng làm hắn ta chết nhanh hơn mà thôi. Thậm chí hắn ta còn hi vọng nhờ sự thẳng thắn của mình, Cửu Nguyên Thánh Vương sẽ tha cho một mạng.
"Một hóa ngoại hóa thân mà Chúc Cửu U cũng muốn bắt? Hắn tưởng rằng Thích Ách ở nơi này là bản tôn phải không? Muốn nuốt chửng thần nguyên hoàn chỉnh của lão để luyện hóa? Nếu bản vương đoán không nhầm, trong U Minh giới hẳn là còn một hóa thân của Thích Ách nữa, đúng không? Hơn nữa chắc là Chúc Cửu U cũng đã giết rồi, cho rằng thêm thần nguyên hóa thân của Thích Ách ở Thiên Nguyên đại lục nữa là hoàn chỉnh." Cửu Nguyên Thánh Vương khinh thường nói.
"Hóa... hóa ngoại hóa thân?" Trương Ngưu Nhĩ sửng sốt.
Lúc trước Chúc Cửu U đã nói thật? Thích Ách cũng không phải là bản thể?
Hơn nữa ngay từ đầu Cửu Nguyên Thánh Vương đã biết?
Chỉ có mỗi bản thân mình là ngu ngốc, cho đó là bản thể của Thích Ách, sau đó giết chết toàn bộ hóa thân, rút thần nguyên ra giao cho Chúc Cửu U. Để tìm ra hóa thân cuối cùng, hắn ta còn bực bội mất một thời gian.
Bây giờ lại nói với mình đó cũng chỉ là hóa thân?
Thích Ách trâu bò đến vậy sao?
Giờ phút này, sức lực toàn thân Trương Ngưu Nhĩ dường như bị rút sạch. Hắn ta từng cho rằng tuy bản thân không so được với Cửu Nguyên, nhưng chí ít cũng có thể sờ được một chân.
Thậm chí đối mặt với các Thánh Vương khác hắn ta cũng không biết sợ là gì.
Nhưng bây giờ xem ra, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Hắn ta vẫn luôn cho rằng việc chinh phạt Thích Ách chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. Lúc lén giao thần nguyên hóa thần cho Chúc Cửu U, hắn ta tưởng là thần không biết quỷ không hay. Nào ngờ toàn bộ việc này đều bị người ta nhìn thấy tỏ tường.
Tiểu nhân đắc chí.
Lúc này trong đầu Trương Ngưu Nhĩ chỉ nghĩ đến bốn chữ này.
Hóa ngoại hóa thân mà hắn cũng không nhận ra được, chứng tỏ rằng bản tôn Thích Ách còn ghê gớm hơn hắn gấp vô số lần! Thế mà lúc trước mình còn lo lắng Thích Ách sẽ trở thành tân vương uy hiếp đến địa vị của mình? Còn dùng lý do này để lôi kéo Nhất Nguyên, quả là nực cười.
"Tuy không còn gì để hỏi nữa, nhưng bây giờ ngươi vẫn còn một tác dụng." Cửu Nguyên nói.
"Đại nhân, ngài nói đi! Chỉ cần ngài nói, thuộc hạ nhất định sẽ chuộc lại lỗi lầm, dốc hết sức mình để phò trợ đại nhân!" Trương Ngưu Nhĩ vội vàng nói.
Còn có chỗ hữu dụng, chứng tỏ bây giờ mình vẫn tạm thời giữ được mạng!
Giữ được một mạng thì vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng!
Nếu như mạng cũng mất thì mọi chuyện đều thành công cốc!
Cửu Nguyên Thánh Vương khẽ cười một tiếng.
"Tác dụng của ngươi chính là giúp bản vương kiểm chứng xem, rốt cuộc có phải tên kia thực sự có bản lĩnh hồi sinh người chết hay không."
"Hả?"
Trương Ngưu Nhĩ ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, con ngươi co rút dữ dội.
Chỉ thấy Cửu Nguyên Thánh Vương khẽ vung tay lên, cả người Trương Ngưu Nhĩ lập tức vỡ vụn thành tro, cuối cùng tan thành mây khói.
"Sao lại thế?"
Sau khi giết Trương Ngưu Nhĩ, Cửu Nguyên Thánh Vương đột nhiên biến sắc.
Bởi vì hắn phát hiện mình lại một lần nữa nắm giữ pháp tắc bản nguyên không gian của ba vực Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập! Màu đen che phủ toàn bộ ba vực đó trên hình chiếu sa bàn Thiên Nguyên đại lục cũng rút đi trong chớp mắt.
Cửu Nguyên Thánh Vương nhíu chặt mày, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên.
Giờ phút này, ngay cả y cũng không biết Tu Thần rốt cuộc đang làm gì, không rõ vì sao Tu Thần lại trả toàn bộ pháp tắc bản nguyên không gian đã chiếm đoạt được lại cho mình.
Nhưng dù là thế, Cửu Nguyên vẫn không tùy tiện bước vào ba vực Đệ Bát, Đệ Cửu, Đệ Thập, mà y sẽ sau người tiến vào đó thử trước.
Bên kia, đúng lúc Tam Nguyên Thánh Vương xuất hiện trước mặt Gia Cát Chấn Hùng, y đột nhiên cảm nhận được quyền kiểm soát Đệ Bát vực quay về tay mình.
Là... đại nhân đã cướp được quyền khống chế về rồi sao?
Tam Nguyên Thánh Vương không hiểu gì cả.
Còn Gia Cát Chấn Hùng tái mét mặt nhìn y. Bị số lượng lớn Thánh Tôn cảnh vây đánh, lúc này gã cũng đã bị thương khá nặng.
Đối diện với lão đạo cũ, tâm trạng của Gia Cát Chấn Hùng giờ phút này hết sức phức tạp.
Sợ rằng mình phải ăn nói rõ ràng ở đây rồi.